Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 173

Chương 173 -
Chương 173 -

Người này không lên tiếng, chờ gác con gà rừng Ô Tinh Tinh lên trên lửa nướng, ông ta ngửi được mùi thơm mới thấp giọng kế chuyện.

Ở trong miệng của ông ta, rất nhiều rất nhiều năm trước, khi đó Huyền Cực Châu và Bắc Trạch Châu vẫn là một mảnh đất liền nhau, Vô Cực môn vô cùng cường thịnh, trong môn tu sĩ cao cấp đông đảo. Chỉ là sau đó tông môn suy tàn, chậm rãi biến mất trong lịch sử.

Chờ đến gần trăm năm nay, Vô Cực môn đã không tuyển được môn nhân nữa.

Đệ tử còn dư lại, cũng là bởi vì từ đầu đến cuối không phải tu sĩ, cho nên dần già rồi chết, hôm nay chỉ còn lại một mình ông ta, tất nhiên ông ta cũng biến thành môn chủ.

"Sao không đổi một tông môn khác?"

"Đạo tâm của ta không vững, lại không có một chút thiên phú tu tiên. Đổi tông môn khác cũng chỉ có kết quả giống nhau mà thôi. Nhưng nếu ta rời đi, trên đời này cũng sẽ không còn ai biết đến Vô Cực môn nữa." Ông ta thở dài cầm lấy gà rừng đã được nướng chín trên giá gỗ, sau đó bị nóng kêu "A" một tiếng.

Ông ta cũng không quan tâm có bị bỏng hay không, vội vàng nhét thịt vào miệng.

Ô Tinh Tinh đè tay của ông ta lại, nói: "Ông không được ăn quá nhanh, cũng không thể ăn quá nhiều. Người đói lâu, nhất thời ăn quá nhanh quá nhiều, sẽ chết đó." Giống như sợ người này không tin, nàng còn bồi thêm một câu: "Ta đã gặp qua rồi, chính mắt nhìn thấy."

Người này dừng lại, cười nói: "Được được. Đúng rồi, ta tên là Mạc Vấn Đạo (chớ có hỏi đạo).”

Tam trưởng lão sau khi nghe nói xong cũng không nói gì.

Đây là cái tên gì vậy? Đừng có hỏi đạo, vậy còn có thể tu luyện ra kết quả gì chứ? Sao không đổi tên thành Mạc Phàm (không có trần tục)? Trên con đường tu tiên không có chuyện gì có thể quấy nhiễu.

Lục này bên trong biên cảnh Yêu tộc.

"Dừng lại! Tất cả đừng động!" Yêu vương chậm rãi đứng lên, lạnh giọng hỏi Du Minh: "Ngươi còn mang theo người đến giúp? Là tu sĩ của tông môn nào? Bọn họ lại dám..." Yêu vương nói đến chỗ này thì dừng lại.

Dù sao cũng không tiện tiếc lộ bí mật của Yêu tộc cho người khác biết.

"Người giúp?" Du Minh chế nhạo: "Ta nào có thể mang theo người giúp đến?"

Yêu vương nghĩ ngợi một chút, nói: "Cũng đúng, nếu người ngươi mang đến, sao có thể nhốt ngươi cùng chúng ta chứ?"

Du Minh: "Nhốt? Ý của ngươi là gì?"

Yêu vương nói dối: "Có tu sĩ hạ cấm chế ở lối vào, hôm nay chúng ta ai cũng không thể đi ra khỏi chỗ này."

Du Minh: "Không thể nào."

Yêu vương cắn răng nghiến lợi: "Có tin hay không là tùy ngươi..."

Lúc này đám người Bạch Nhẫn cũng đã trở về.

Bạch Nhẫn trở về lập tức nói: "Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Con chạy tới cột mốc biên giới thì không có người nào, con cũng không ra được..."

Yêu vương lạnh lùng nói: "Cột mộc biên giới xảy ra chuyện gì?"

"Bể rồi."

Yêu vương cứng đờ người: "Tên khốn kiếp kia dám đánh nát cột mốc biên giới của Yêu tộc ta? Vật kia đâu?"

Bạch Nhẫn nói: "Không thấy."

Đúng là bị người ta lấy đi rồi.

Nhất thời Yêu vương cảm thấy hít thở không thông. Dù trong lòng ông ta có nhiều mưu đồ hùng vũ, nhưng lúc này ngay cả người cầm toàn bộ Yêu tộc đi cũng không biết. Chứ đừng nói là ra ngoài đại sát tứ phía.

Bạch Nhẫn cũng không quan tâm lắm, y nói: "Nếu không có chuyện khác cần con làm, con đi tới chỗ Ô cô nương xem tình huống trước đây."

Trước mắt cũng không thể ra được, tất nhiên cũng không cần lừa gạt Bạch Nhẫn chuyện ông ta muốn giết tiểu yêu quái.

Yêu vương miễn cưỡng mỉm cười nói: "Con đi đi, chắc chắn nàng không có chuyện gì?"

"Đứng lại." Du Minh lên tiếng.

Yêu vương lạnh mặt nói: "Các hạ đừng có được voi đòi tiên, vốn dĩ hôm nay ta đã tru diệt các hạ ở chỗ này..."

Du Minh hoàn toàn không sợ ông ta, chỉ nói: "Ngươi biết vì sao năm đó Yêu vương có thể xưng vương không? Huyết mạch của ngài ấy, yêu khí (vũ khí) trong tay ngài ấy, trời sinh khắc Hổ tộc ngươi. Ta cũng không muốn có mâu thuẫn với các ngươi, nhưng nếu như không chịu giao người ra, cũng chỉ có kết quả lưỡng bại câu thương, ai cũng không lấy được chút chỗ tốt nào?”

Yêu vương đã nhận ra hắn ta chính là người thừa kế của Dung Di, nghe hắn ta nói như vậy, tất nhiên nghi ngờ năm đó lúc Dung Di bỏ mình, đã đưa những cái này cho hắn ta.

Vậy này có thể khắc chế toàn bộ Yêu tộc.

Yêu vương lạnh lùng nói: "Đi đi."

Dù sao cũng không ra được, hắn ta còn có thể mang người đi sao?

Lúc này Du Minh mới đi cùng Bạch Nhẫn đến chỗ của Ô Tinh Tinh.

Bạch Nhẫn nghi ngờ nhíu mày, không biết thân phận của người này, nhưng Du Minh đã mở miệng trước: "Ngươi có quen biết với Ô Tinh Tinh?"

Bạch Nhẫn gật đầu.

Du Minh dừng chân nhìn chằm chằm y, trong con ngươi lộ ra mấy phần đố kỵ.

Chỉ sợ một lát nữa tiểu yêu quái thấy hắn ta sẽ chạy... Chỉ là nghĩ đến lời mới vừa rồi Yêu vương nói, sợ rằng không đi ra được chỗ này, trái lại Du Minh yên tâm một cách kỳ dị.

Ô Tinh Tinh không ra được, Tùy Ly không vào được.

Hắn ta không cần sợ Ô Tinh Tinh sẽ chạy.

Hai người bọn họ mang theo suy nghĩ khác nhau đi đến chỗ ở của Ô Tinh Tinh.

Lúc trước không thể vào cửa, lúc này có thể vào rồi.

Chỉ là...

"Người đâu?"

Du Minh thay đổi sắc mặt tại chỗ, hắn ta hất Bạch Nhẫn ra, nhắm mắt bắt đầu tìm khí tức của Ô Tinh Tinh.

Không có... Không có...

Nhưng có khí tức Hồ tộc ở đây.

Lúc này Du Minh đi ra khỏi nhà, từ trên núi nhảy xuống, chạy thẳng đến chỗ phát ra khí tức của Hồ tộc.

Sau đó hắn ta dừng lại trước một cửa hang đen thui, dõi mắt nhìn lại, có rất nhiều hồ ly.

Bởi vì cấm đế đã bị phá hủy, hôm nay hồ ly lớn nhỏ đều học bộ dạng phơi nắng hôm đó của A Đào, nằm trên tảng đá, mở rộng tứ chi, tiếp nhận ánh nắng mặt trời. Chỉ là mặc kệ bọn họ ở trong nước tắm như thế nào, đều không có cách nào cảm thấy cả người nhẹ nhàng, linh khí tràn đầy cơ thể giống như A Đào được.

Bình Luận (0)
Comment