Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 174

Chương 174 -
Chương 174 -

Có lẽ cô nương ngày hôm đó, dùng phương pháp đặc biệt gì.

Bọn họ vô cùng hâm mộ A Đào.

Mà lúc này bọn họ đang phơi nắng, nghe tiếng động truyền từ đại điện bên kia, hơi nhỏm người dậy, đối mặt với đôi mắt khiếp sợ của người nam nhân mang mặt nạ.

Nơi này... Sao lại nhiều hồ ly như vậy?

Du Minh rung động trong lòng, nhìn rõ ràng bộ dạng gầy yếu, màu lông ảm đạm của bọn họ.

"Các ngươi có từng thấy qua một người gọi là Ô cô nương không?" Du Minh hỏi.

A Đào hóa thành hình người.

Nàng ấy tiến lên, nói: "Ngài miêu tả một chút tướng mạo của người này đi...."

"Nàng ấy có một cái đuôi to màu trắng, bộ dạng, rất xinh đẹp. Thích mặc quần áo mày hồng, vàng nhạt. Nàng... Nàng gọi là Ô Tinh Tinh."

"Hôm đó, có phải hổ trắng gọi nàng ấy là A Tinh không?" Các hồ ly nói nhỏ.

"Hình như là vậy."

A Đào nói: "Đã từng gặp. Nàng ấy cứu chúng ta, nàng ấy là ân nhân của Hồ tộc chúng ta."

Du Minh ngây ngẩn, muốn A Đào cẩn thận kể lại cho hắn ta nghe.

Chờ sau khi nghe xong, Du Minh đứng yên ở chỗ đó, hoàn toàn không nói ra lời.

A Đào cẩn thận nhìn người này, thầm nghĩ sao trên người của người này lại có khí tức tuyệt vọng chứ?

Là ta đã sai rồi. Du Minh thầm nghĩ.

Cả đời của hắn ta gánh vác trách nhiệm chấn hưng Hồ tộc nặng nề, tất nhiên ký thác hi vọng rất lớn đối với Ô Tinh Tinh.

Nhưng cho đến một ngày hắn ta phát hiện, hồ ly mà mình hết lòng bảo vệ hình như không phải là một con hồ ly.

Cho dù là hồ ly, cũng là hồ ly tàn tật bẩm sinh.

Nàng không thể sinh ra nhiều đuôi được, không thể trở thành Hồ yêu cường đại, sao nàng có thể chống đỡ toàn bộ Hồ tộc chứ?

Sao hắn ta có thể chịu được kết quả này?

Ngày đêm hắn ta đều suy nghĩ, có phải mình đã cầm sai trứng hay không? Có phải lúc ấp trứng mình đã làm sai gì không?

Hồ ly con mà hắn ta từng nâng niu trong tay, không nên thừa hưởng vạn thiên sủng ái như vậy.

Hắn ta nghi ngờ nàng chính là tu hú chiếm tổ.

Hắn ta căm ghét mình, cũng căm ghét nàng.

Vì phòng ngựa mình không chịu đựng được, có một ngày không kiểm soát được cơn tức giận ra tay đánh chết nàng. Cho nên hắn ta dứt khoát đuổi nàng đi, cũng không gặp lại nàng nữa.

Nhưng số mệnh lại kỳ diệu như vậy.

Ô Tinh Tinh rời khỏi núi Hồ Minh, nàng đi đến Huyền Cực Châu, sau đó lại cứu vớt được.. Một Hồ tộc khác.

---

Bọn họ ở chỗ này mấy ngày.

Bởi vì Tùy Ly còn chưa xuất quan, quả thật Ô Tinh Tinh có chút nhàm chán, mỗi ngày đều nói chuyện với Mạc Vấn Đạo.

Trừ Đại trưởng lão, Tứ trưởng lão làm hộ pháp cho Tùy Ly đang bế quan, Tam trưởng lão mỗi ngày đều bảo vệ bên cạnh Ô Tinh Tinh, đúng là hận không thể kề kề theo Ô Tinh Tinh cả ngày.

Lúc trước những người kia trong Phục Hi tông còn chưa từng gặp Ô Tinh Tinh, lúc này thấy bộ dạng cẩn thận của Tam trưởng lão, địa vị của Ô Tinh Tinh trong lòng bọn họ lại tăng thêm.

Đảo mắt đã năm ngày trôi qua.

Bỗng dưng Tam trưởng lão ngẩng đầu lên nói: "Tùy Ly muốn xuất quan."

Ô Tinh Tinh cũng ngẩng đầu theo, nàng cũng cảm giác được sự dao động của linh khí. Ừm, có chút thèm ăn. Nàng không tự chủ liếm môi một chút, đang muốn đi đến phía trước chờ Tùy Ly, nhưng phát hiện bên ngoài phòng Tùy Ly bế quan, đã vây đầy người của Phục Hi tông.

Nàng cúi đầu nhìn mình một cái, không cao bằng bọn họ...

Muốn chen vào thật khó.

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, lại ngồi xuống.

Tam trưởng lão không khỏi hỏi: "Sao vậy? Không đi xem thử sao?"

Ô Tinh Tinh nói: "Quá nhiều người."

Tam trưởng lão há hốc mồm, muốn nói có lẽ người Tùy Ly muốn thấy chính là ngươi. Nhưng suy nghĩ thêm một chút, Tam trưởng lão cũng có chút do dự. Sư điệp Tùy Ly của của ông ta, không lẽ trong đầu chỉ có tình yêu như vậy?

Lúc này Mạc Vấn Đạo nhìn về phía kia, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ, ông ta thở dài nói: "Thì ra đây chính là tràng cảnh đắc đạo tu tiên sao?"

Cả đời này ông ta cũng không chạm vào được ngưỡng cửa tu tiên.

"Nhưng tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi." Ông ta nói.

"Các ngươi tới chỗ này tá túc, chính là vì để cho hắn có nơi yêu tĩnh bế quan đi?" Mạc Vấn Đạo chắc chắn hỏi.

Tam trưởng lão đáp một tiếng: "Ừ."

Mạc Vấn Đạ nhỏ giọng nói: "Chắc là một thiên tài tuyệt thế. Ta nghe nói người bế quan, đều muốn tìm một nơi non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, hoặc tìm một động phủ linh khí sung túc. Hắn lại không chọn địa phương. Chờ xuất quan, các ngươi sẽ rời đi sao?"

Tam trưởng lão gật đầu một cái.

Lúc này Ô Tinh Tinh mới quan tâm đến hướng đi của mình một chút, nàng hỏi: "Là cùng nhau trở về Phục Hi tông sao?"

"Ừ." Tam trưởng lão thầm nghĩ, Tùy Ly còn muốn cùng ngươi cử hành đại điển kết đạo lữ nữa đó!

"Vậy A Tiếu đâu?"

"A Tiếu vẫn còn ở trấn Vũ Lăng chờ ngươi, lúc chúng ta đi ghé qua mang theo nàng là được."

Ô Tinh Tinh suy nghĩ trong lòng, A Tiếu không chịu đi với người Phục Hi tông, là sợ một mình đi lỡ như bị vạch trần thân phận bán yêu, sẽ gặp nguy hiểm.

Sau này vẫn nên dẫn theo A Tiếu ở bên người mới được.

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ.

Mà bọn họ mới vừa nói xong, quả thật chỗ bên kia Tùy Ly đã kết thúc bế quan.

Hắn mở mắt ra, giống như vạt vật trong thế gian đều cộng hưởng với hắn. Linh khí lưu chuyển khắp tử phủ, giống như tự tạo ra một mảnh trời đất khác.

Tùy Ly theo bản năng sờ ngực của mình.

Trống trơn.

Không có tiểu yêu quái trộm chui vào trong lòng của hắn.

Trong lòng Tùy Ly lại có chút mất mác.

Chờ khi hắn đẩy cửa ra, giương mắt nhìn lên, từng gương mặt vô cùng quen thuộc, ở Phục Hi tông hắn đã sớm nhìn thấy không biết bao nhiêu lần.

Tùy Ly: "..."

"Chúc mừng Đại hư suynh."

"Tùy Ly, như thế nào? Vết thương trên người đều đã khôi phục như lúc ban đầu?"

Bình Luận (0)
Comment