Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 191

Chương 191 -
Chương 191 -

Cũng chỉ có thời gian một chun trà, Ninh Dận đã đến đại điện, ông ta cười nói: "Không phiền thì mời người của những môn phái khác cùng nhau đến đây, lại nghe thử oan khuất dốt nát trên người ta."

"Ngươi đây là có ý gì?"

"Ta lo lắng Phục Hi tông bao che, đảo lộn trắng đen." Ninh Dận cười lạnh nói.

Ninh Dận vừa nói xong, người của Kim Thiền tông đã đến.

Tế Không chắp hai tay hỏi: "Nghe Vô Tương Tử kêu nên vội vàng đến đây, không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Tất nhiên Tế Không biết chắc là Ô Tinh Tinh đã biến mất.

Lúc này ông ta đến, chính là vì tẩy sạch hiềm nghi trên người, làm bộ như không biết.

Tùy Ly cũng không để ý đến Ninh Dận, hắn nhìn chằm chằm Tế Không, lên tiếng nói: "Ô cô nương biến mất rồi."

Tế Không lộ vẻ kinh ngạc: "Cái gì? Chẳng lẽ có yêu tà xâm nhập Phục Hi tông?"

Ninh Dận lại cười lạnh nói: "Nào có yêu tà xâm phạm gì? Vị Ô cô nương kia chính là yêu tà." Giống như đang một xướng một họa với Tế Không.

Sắc mặt của A Tiếu thay đổi.

Nàng ấy sợ Ninh Dận, cho nên chỉ đứng sau tấm bình phong, lúc này nghe được lời này, gần như không nhịn được muốn xông ra giải thích cho Ô Tinh Tinh, nhưng nàng ấy biết, nàng không xông ra mới là đúng nhất. Cho nên cố gắng nhịn xuống tức giận trong lòng.

Lúc này Dương Cửu vỗ vai của nàng ấy, truyền âm nói: "Đạo quân lệnh cho hai người chúng ta đi đến Kiếm tông trước, tìm tộc nhân của ngươi."

A Tiếu gật đầu, vội vàng đi theo.

"Ninh Dận kiếm tôn dám nói rõ ràng bệnh cũ trên người ngươi là cái gì không?" Bên này Tam trưởng lão hỏi.

"Có gì không dám nói? Ta trúng là cổ bạc đầu. Cổ trùng này chính là A Tiếu - thị nữ của Ô cô nương hạ. Ta mới vừa vào cửa, lập tức nhận ra được Tùy Ly đạo quân có chút không đúng. Hắn cũng bị hạ cổ bạc đầu đi? Có thể thấy chính là vị Ô cô nương kia hạ, sau đó thì chạy trốn. Đạo quân biết được tình cảnh khó khăn của mình? Còn muốn bảo vệ Ô cô nương kia sao?" Ninh Dận đã sớm suy nghĩ lời trả đũa như thế nào rồi.

"Nàng hạ cổ ta, tại sao lại chạy?" Tùy Ly hỏi ngược lại.

"Tất nhiên là bởi vì cổ độc hại người, nàng ta tự biết hại bảo bối của Phục Hi tông, sao dám ở chỗ này?"

"Hại người sao? Cổ này có thể làm cho người ta sống chết có nhau, ở đến bạc đầu. Khổ mà thân thể ngươi chịu, ta cũng đã chịu, cảm thấy có đồng cảm. Nhưng ta cảm thấy rất tốt." Tùy Ly dừng lại một chút, rồi nói: "Nói chung chỉ có người có suy nghĩ xấu, mới cảm thấy đáng sợ."

Ninh Dận: "..."

Sắc mặt của ông ta ngày càng khó coi.

Tùy Ly không tức giận? Còn cảm thấy tốt? Tùy Ly không phải đã nhìn thấy bộ dạng chật vật của ông ta khi độc phát tác sao.

Giỏi lắm, giỏi cho một ngụy quân tử của Phục Hi tông? Những lời này chính là muốn nói ông ta là người xấu! Đây là còn không quên đạp ông ta một cước!

“Chẳng lẽ Tùy Ly đạo quân là yêu Ô cô nương thật lòng? " Ninh Dận không tin.

Tùy Ly dừng lại.

Yêu nhau?

Tùy Ly không có trái tim, chỉ nói: "Nếu không vì sao muốn cử hành đại điện kết đạo lữ?"

Tế Không vô cùng khiếp sợ.

Ngay cả những người tông môn khác nghe được tiếng gió lục tục chạy đến, cũng cảm thấy vô cùng rung động.

"Nàng sẽ không chạy mất." Tùy Ly nói xong, lại chuyển lời: "Trái lại dám hỏi Kim Thiền tông, hôm nay có bảo Phật tử đưa một cái gương cho Ô cô nương?"

Tế Không không ngờ Tùy Ly bị Ninh Dận quấy nhiễu như thế còn có thể nhanh chóng chú ý đến cái gương kia.

Nói dối cũng vô dụng.

Tế Không gật đầu nói: "Ừ."

"Ô cô nương mất tích, cái gương kia cũng không thấy." Tùy Ly nói.

Tế Không: "Vậy... Chẳng lẽ có người nào vì muốn đoạt pháp khí, cho nên sát hại Ô cô nương?"

Nghe hai chữ "sát hại này”,chẳng biết tại sao trong lòng Tùy Ly xuất hiện một cổ tàn bạo.

Tùy Ly: "Phải không? Dám hỏi pháp khí kia tên gì? Dùng làm gì?"

Tế Không: "Tên là gương Hoa Duyên, phía trên có khắc hoa phật, mang theo bên người có thể tĩnh tâm trừ tà."

Tùy Ly nói: "Một món pháp khí tĩnh tâm trừ tà, lại làm cho một người ở Phục Hi tông ra tay đoạt pháp khí giết người?"

Trong lòng Tế Không căng thẳng, ý thức được chỉ sợ Tùy Ly đang bẫy lời của mình.

"Coi như theo lời của Thượng sư nói, thật sự có một người như vậy đi." Tùy Ly dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Đại sư tỷ của Phục Hi tông, tu vi không thấp, càng có vô số pháp khí bảo vệ. Sao người này có thể giết Ô cô nương, đồng thời còn giết cả Đại sư tỷ của Phục Hi tông?"

"Diệp cô nương cũng biến mất?" Lần này sắc mặt của Tế Không thay đổi rõ rệt.

Ninh Dận cũng không ngờ sẽ có biến cố như vậy, lúc này nhíu mày.

Chỉ là không sao.

Diệp Chỉ Quân bị mù trời sinh, sợ rằng ngay cả dục giới trong gương Hoa Duyên cũng không xông qua được. Đến lúc đó nàng ấy và Ô Tinh Tinh đều không thể còn sống.

Đáy mắt Tế Không toát ra ba phần xấu hổ.

Diệp Chỉ Quân cũng là đại đệ tử đứng đầu của Phục Hi tông, nếu có liên quan đến nàng ấy, vậy thì thật sự có lỗi với Phục Hi tông.

Nghệ Thăng đạo tôn ngồi trên cao, nhắm mắt giống như đang nhập định, lúc này mới lên tiếng, ông chậm rãi nói: "Xin Tế Không thượng sự nói thẳng, gương Hoa Duyên kia rốt cuộc dùng làm gì?"

Tế Không thở dài một tiếng: "Đó là một món thần khí."

Ninh Dận nheo mắt.

Hỏng bét rồi!

Lão hòa thượng này nghe Diệp Chỉ Quân cũng biến mất, lại muốn nói thẳng ra?

Ninh Dận buồn bực trong lòng.

Cõi đời này ông ta không ghét người xấu, không ghét người tốt. Nhưng loại người như lão hòa thượng này, làm cho ông ta ghét vô cùng.

Nếu muốn làm chuyện ác, cần gì phải treo từ bi trên miệng? Thật sự là kéo chân sau của ông ta!

Lúc này người của Phiêu Miểu tông và Tố Tâm các cũng đến, đột nhiên nghe hai chữ "thần khí", mọi người đều giật mình.

Bình Luận (0)
Comment