Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 194

Chương 194 -
Chương 194 -

Có lẽ là con của Minh Châu phu nhân ở trong miệng bọn họ.

"Sau này chỉ có hai người chúng ta chăm sóc hai đứa bé sao?" Một cung nữ yếu ớt hỏi.

Cung nữ khác thở dài nói: "Có lẽ là như vậy. Lại chờ tướng quân lo liệu xong chuyện triều định, tất nhiên sẽ có phân phó khác.”

Các nàng nói chuyện với nhau, để giảm bớt sợ hãi trong lòng.

Chỉ là đứa bé của Minh Châu phu nhân không quan tâm những thứ xung quanh.

Hắn nhìn chằm chằm vào Ô Tinh Tinh.

Tùy Ly cho rằng sau khi vào dục giới, sẽ rất khó tìm được tung tích của Ô Tinh Tinh.

Dù sao dục giới bên trong ba ngàn đại thế giới, có lẽ phải tốn trên mười năm hai mươi năm... Thậm chí còn lâu hơn để tìm được Ô Tinh Tinh.

Ai biết một đoàn kim quang yếu ớt kia lại chiếu vào trong mắt hắn.

Đó là kim quang công đức, trong giới tu nhân, phàm là người gặp Vô Tương Tử, cũng sẽ không cảm thấy xa lạ đối với vật này.

Tất nhiên Vô Tương Tử không xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng Ô Tinh Tinh được Vô Tương Tử cho kim quang thì có.

Hắn tìm được tiểu yêu quái rồi.

Nhưng không có cách nào hôn nàng.

Thậm chí ngay cả nói chuyện hai người cũng không làm được.

Tùy Ly không thay đổi sắc mặt, cũng đã ở trong lòng nhớ ky món nợ này của Tế Không.

"Ngươi nhìn đi, đứa bé trai này nhìn chằm chằm bé gái, không chớp mắt." Cung nữ chỉ vào Tùy Ly.

"Là bởi vì đoàn kim quang kia quá chói mắt đi." Người còn lại nói.

"Sau này, tương lai của hai đứa bé này sẽ hoàn toàn khác nhau..." Cung nữ thở dài nói.

"Sao lại nói như thế?"

"Đứa bé này, tuy là con của yêu phi, nhưng tương lai được nuôi dưới gối của tướng quân. Đứa bé này, tuy là con của Minh Châu phu nhân, nhưng cha ruột của nó là Chinh Đông tướng quân đã chết, Minh Châu phu nhân sẽ tái giá cho tướng quân, tương lại còn muốn sinh con nữa, nào có nơi chưa chấp đứa bé này?"

Bên này hai cung nữ nhỏ giọng nói chuyện.

Cùng lúc đó, dưới cùng một bầu trời.

Có một thôn phụ, đặt bọc tả trong lòng xuống một đạo quán.

Trên đạo quán kia treo tấm biển, trên biển viết ba chữ to "Vô Cực môn”.

Mắt thấy trên trời dần có tuyết rơi xuống, thôn phụ kia lau nước mắt, nhặt hòn đá lên quăng mạnh vào cửa của đạo quán.

Rồi sau đó nàng ấy cũng không dám nhìn nữa, quay đầu vội vàng rời đi.

Rất nhanh trong đạo quán có một tiểu đồng đi ra.

Tiểu đồng lẩm bẩm một tiếng, mở cửa ra: “Ai vậy? Lại dám đập cửa của chúng ta.”

Lúc hắn ta đang muốn đóng cửa lại, bỗng dưng nhìn thấy bọc tả trên đất.

Tiểu đồng vội vàng bế lên, hốt hoảng chạy vào trong: “Sư phụ! Sư phụ! Ngoài cửa có người bỏ một đứa bé!"

Có đạo cô nhận lấy: "Là một bé gái... Mặt bị lạnh cho xanh mét rồi, sao không thấy khóc?"

Vẫn là một nơi khác cùng một bầu trời.

Một nhóm tán binh chạy thục mạng về phía tây nam, phía sau là binh lính dưới quyền của Xa Kỵ tướng quân truy đuổi một đường.

Lúc Thanh Ngưng tiên tử mở mắt ra, lập tức phát hiện mình bị lắc lư mãnh liệt, giống như là một lắc chết nàng ta vậy.

Rồi sau đó một tiếng đinh vang lên, là tiếng vũ khí va chạm nhau.

Nàng ta mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng sắc bén xẹt qua mặt của nàng ta.

Đó là... Một cây đại đao.

Thanh Ngưng tiên tử bị dọa sợ theo bản năng niệm pháp quyết điều động chân nguyên.

Nhưng ngay lập tức nàng ta đã nhận ra, nàng không niệm được pháp quyết, nội phủ lại trống trơn, đừng nói là chân nguyên, ngay cả một tia linh khí cũng không cảm nhận được.

Sắc mặt của Thanh Ngưng tiên tử thay đổi lớn.

Nơi lịch luyện của Phật tu này, sao lại biến thái như vậy? Vậy mà tước đoạt đạo hạnh của người đi vào?

Lúc này Thanh Ngưng tiên tử mới có chút hối hận.

Nhưng hối hận cũng không kịp nữa.

"Đinh Thái! Dẫn phu nhân và đứa bé đi! Đừng bị quân phản loạn bắt được..." Có người lạc giọng hô to.

Bỗng nhiên Thanh Ngưng tiên tử ý thức được, so với chuyện bị đoạt đạo hạnh, chuyện nàng ta bị đuổi giết càng đáng sợ hơn?!

Nam nhân tên là Đinh Thái rưng rưng nước mắt nói "Không, ta không đi", "Đại nhân bảo trọng" gì đó, sau đó Thanh Ngưng tiên tử cũng không nghe được cái gì cả. Nàng ta chỉ cảm thấy buồn bực và hối hận không nói ra được.

Chờ Thanh Ngưng tiên tử lấy lại tinh thần, lập tức ngửi được một cổ mùi hôi thối, làm cho người ta muốn nôn mửa.

Thứ gì vậy?

Thanh Ngưng tiên tử nhíu mày nhìn lại, tầm mắt của nàng ta mơ hồ, nhưng trong một khoảng cách nhất định thì cũng có thể thấy rõ ràng, nàng ta lại bị nhét vào trong đống rơm rạ, rồi sau đó Đinh Thái kia bi thương nói: "Hôm nay sợ rằng trốn không thoát, thuộc hạ chỉ có thể ra hạ sách này, để phu nhân và tiểu thư bên trong đám ăn mày ở nơi này. Xin phu nhân nhịn một chút. Những quân phản loạn kia sẽ không tìm được đến đây... Thuộc hạ sẽ dẫn người đi. Phu nhân cầm bạc này. Nếu còn có một người còn sống, cũng sẽ trở về tìm phu nhân!"

Thanh Ngưng tiên tử không nghe được lời gì khác, chỉ nghe ba chữ "đám ăn mày", thiếu chút nữa trước mắt tối sầm bất tỉnh.

Nàng ta sinh ra ở trong Phiêu Miểu tông, thiên phú cực cao, vô cùng được cưng chiều.

Ai cũng nói nàng ta có khí chất cao quý xuất trần, giống như tiên tử trên mây, cho nên mới kính trọng gọi nàng ta một tiếng "Thanh Ngưng tiên tử". Hôm nay nàng ta lại bị nhét trong đám ăn mày?

Cổ họng của Thanh Ngưng tiên tử hơi cồn cào, chỉ có thể nói với mình, nàng ta còn như vậy, chắc có lẽ tình cảnh của Ô Tinh Tinh càng gian nan hơn, lúc này Thanh Ngưng tiên tử mới cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.

Hoàng cung mới vừa trải qua một trận máu tanh, chỉ có thiền điện này mới được xem là chút yên bình.

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng ợ một cái, trong miệng toàn là vị sữa...

Nàng chép miệng một cái, nhưng nghe cung nữ nhỏ giọng nói: "Không hổ là con của yêu phi, khác với những đứa bé khác, ợ cũng đáng yêu nữa."

Bình Luận (0)
Comment