Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 196

Chương 196 -
Chương 196 -

Người này ngồi trên hoàng vị không được hai năm, sau đó bị đại thần liên thủ phế đi.

Có thể thấy chuyện cúng tế này quan trọng như thế nào.

Ô Tinh Tinh dựa vào lòng nam nhân, mở to mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Tế đài ở trung tâm cao khoảng ba trượng, xung quanh tế đài, lấy đông tây nam bắt mà dựng lên bốn cái trụ.

Dưới trụ đặt đồ gốm, trong đồ gốm đựng đầy sừng trâu, sừng dê, đầu heo.

Mà trước tế đài thì bày một cái đỉnh rất to.

Binh lính mặt quần áo màu đen, khiêng một người bị cột chặt trên cây gỗ dài, ném vào trong miệng đỉnh.

Quanh mũi của Ô Tinh Tinh chính là mùi máu tanh nồng nặc.

Lúc Thái chúc nhỏ giọng lẩm bẩm cúng tế, nam nhân giơ Ô Tinh Tinh lên thật cao, tất cả mọi người đều nhìn thấy kim quang trên người nàng.

Mọi người lập tức hô to: "Trời cao ban phúc! Tuyết quốc vĩnh viễn hưng thịnh!”

Tiếng hô rung trời, làm cho tiếng kêu la thảm thiết của người bị quăng vào trong đỉnh bị lấp đi, không ai nghe được.

Người bên cạnh hoàng đế không nhịn được ngoảng ngẩng đầu nhìn về phía Ô Tinh Tinh.

Vật nhỏ này đang nhíu mày, không giống như đang sợ, trái lại hình như là không thích.

Cũng đúng, tuổi còn nhỏ quá, biết cái gì chứ? Chắc chỉ là ngửi được mùi máu tanh cho nên không thích mà thôi.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Ô Tinh Tinh cảm thấy mặt của mình bị gió lạnh thổi cho tê cứng rồi, nam nhân mới thu tay lại, đặt nàng xuống, rồi sau đó cúi đầu nhìn Ô Tinh Tinh: "Nó không bị dọa cho khóc, nó rất thích."

Ô Tinh Tinh lộ ra chút mờ mịt.

Hả?

Những người bên cạnh cũng không tránh khỏi cảm thấy buồn cười.

Không bị dọa sợ khóc cũng không đồng nghĩa với việc thích đâu.

Một bên khác, lúc này Tùy Ly mới biết Ô Tinh Tinh bị mang đi.

Trong lòng Tùy Ly có chút tức giận, nhưng rất nhanh đã bị đè xuống.

Nếu trong gương chỉ vì lịch luyện, mà không phải muốn để cho người tiến vào chết ở chỗ này, vậy cũng sẽ không bày hoàn cảnh chết ở khắp nơi.

Lại nói trên người Ô Tinh Tinh còn có kim quang mà Vô Tương Tử cho, Tùy Ly cũng đã tĩnh táo lại rất nhiều, chỉ là lắng nghe tiếng nghị luận của cung nhân trong điện. Những người này chỉ xem đứa bé mới mấy ngày tuổi nghe không hiểu gì khác, tất nhiên bàn luận không chút cố kỵ.

“Hôm nay cúng tề, cũng không biết đứa bé nhỏ như vậy, có thể bị dọa khóc không?"

"Thầy pháp lúc trước trong cung cũng đã chết theo tiên vương, hôm nay cũng chỉ còn lại mấy Thái bặc, Thái chúc. Chắc là thế trận không đáng sợ bằng lúc trước..."

“Con cháu dưới gối của tiên vương, có một người bị bị dọa sợ trong lễ cúng tế, lúc trở về bị sốt cao, nửa tháng không qua nổi thì mất."

...

Tùy Ly nghe đến chỗ này, cũng hơi rõ ràng nơi này.

Thế giới này trong gương Hoa Duyên, chế độ quốc gia, nề nếp phong tục, đều có mấy phần giống với Triều chu được ghi chép ở thời Viễn cổ.

Cái gọi là cúng tế, chính là chính cúng tề trời đất.

Trong 《 Khổng Tử gia ngữ · giao vấn 》, có một đoạn như thế nào: "Cúng tế, chính là nghênh đoán ngày dài tận cùng." Chính là chỉ cúng tề của triều Chu.

Mà lúc thời Thương Chu cúng tề, sẽ lấy người tế, vật trong chuồng... Xem như là tế phẩm.

Không biết quốc gia này có phải như vậy hay không.

Lúc này hoàng đế mới lên ngôi, cúng tế chiếu cáo thiên hạ, chắc sẽ dùng cấp bậc cúng tế cao nhất...

Tùy Ly nhíu mày lại.

Đúng là có thể làm cho người ta bị dọa sợ...

Tùy Ly nghĩ đến chỗ này, cố gắng mở to mắt ra, chống cự lại bản năng buồn ngủ của thân thể này, muốn chờ Ô Tinh Tinh về.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng nghe tiếng bước chân đến gần.

Nam nhân đặt tiểu yêu quái xuống.

Tùy Ly khó khăn nghiêng đầu qua, thấy tiểu yêu quái nhắm nghiền hai mắt. Da của nàng rất trắng, Tùy Ly nhìn thấy bộ dạng này trong lòng không khỏi căng thẳng. Chẳng lẽ thật sự bị hù dọa rồi?

"Nó ngủ rồi." Nam nhân trầm giọng nói, hình như phát hiện ra một món đồ chơi rất vui, cười nói: "Ta bóp lỗ mũi của nó nó cũng không tỉnh lại."

Các cung nhân kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Thì ra không phải bị dọa sợ cho hôn mê?

Tùy Ly nghe vậy thì hơi rũ mi mắt xuống.

Lúc này chỉ nghe nam nhân chỉ vào hắn hỏi: "Đây là đứa nào?"

Cung nhân run rẩy nói: "Bệ hạ quên rồi sao? Đây là… đây là con của Minh Châu phu nhân."

Nam nhân lên tiếng đáp một tiếng, khom người muốn nhìn thử.

"A! Bệ hạ!" Những người bên cạnh bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

Tùy Ly đạp y một cái

Còn chính xác đạp vào lỗ mũi của nam nhân.

Nam nhân sờ mũi, không để ý nói: "Trái lại có bản lĩnh hơn nhị ca đã chết của ta."

Nam nhân chỉ vào Tùy Ly nói: "Không cho phép nó ở cùng một chỗ với Đế cơ."

Tùy Ly nhìn thẳng vào nam nhân đang trên cao nhìn xuống, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một hình ảnh vô cùng tương tự.

Chỉ là lúc muốn nhìn cho thật kỹ hình ảnh đó, thì đã biến mất không thấy rồi.

"Vậy bệ hạ... Ôm công tử đi, ôm đến chỗ nào ạ?"

"Kiêm Hà cung."

"Vâng, vâng... Vậy Đế cơ."

“Nó là con của quả nhân, tất nhiên phải nuôi bên cạnh quả nhân rồi."

Tùy Ly: "..."

Chỉ là trong lòng hắn cũng không có tức giận bao nhiêu.

Vốn dĩ làm bạn với tu sĩ vốn là cô độc vô biên vô tận. Đối với người sinh mệnh dài đằng đẵng như hắn mà nói, chờ tiểu yêu quái mấy năm, cũng không phải là chuyện lớn gì.

Rất nhanh Tùy Ly đã bị ôm đến Kiêm Hà cung.

Khi Ô Tinh Tinh tỉnh lại, nghe được cung nhân nói về Kiêm Hà cung.

"Tần thiếp của Tiên vương, phần lớn đều treo cổ chết ở Kiêm Hà cung... Ngay cả vào ban ngày đi ngang qua bên ngoài Kiêm Hà cung đều cảm thấy âm khí âm trầm, rất đáng sợ..."

"Đáng thương cho A Mộng phải chăm sóc tiểu công tử, cũng không thể không đi đến Kiêm Hà cung."

Ô Tinh Tinh nghe đến chỗ này, lười biếng mở to mắt, ủn ủn cái mông, ý đồ muốn xoay người, nhưng lại không thể xoay được.

Bình Luận (0)
Comment