Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 197

Chương 197 -
Chương 197 -

Chỉ là không sao.

Thật mau nha, là cái đứa thằng xui xẻo đó, mà không phải là nàng ở Kiêm Hà cung.

Tiểu yêu quái cũng sợ ma.

Ở Kiêm Hà cung, tên “xui xẻo” Tùy Ly bị gió lạnh thổi cho bay tóc, sau đó nhắm mặt niệm "Khí thủy mà sinh hóa, khí tán mà hữu hình", sau đó hắc xì một cái thật to.

Ngày hôm đó tiểu yêu quái không có bị cúng tế dọa sợ sốt cao.

Còn Tùy Ly đạo quân cao cao tại thượng của Phục Hi tông, trái lại bị gió lạnh trong phòng thổi đến mức bị bệnh hơn nửa tháng.

Ô Tinh Tinh còn chưa từng làm người.

Trừ lúc đầu nhớ đến Tùy Ly, A Tiếu, còn có Tam trưởng lão của Phục Hi tông, Vô Tương Tử, còn có rùa lớn của nàng ra...

Ô Tinh Tinh cứ bình yên hưởng thụ cuộc sống trẻ con của nhân loại.

Chờ khi Ô Tinh Tinh được nửa tuổi, cuối cùng hoàng đế mới nhớ đến, còn chưa đặt tên cho nàng.

Nam nhân ôm Ô Tinh Tinh đặt trên đầu gối, suy nghĩ một chút nói với đại thần của mình: "Nhanh lấy sách đến cho quả nhân, tùy tiện lật, lật tới chỗ nào, thì đặt tên đó."

Tiểu yêu quái bị dọa sợ đồ chơi trong tay cũng rớt.

Sao người này đặt tên còn qua loa lấy lệ hơn nàng.

Không được không được.

Tiểu yêu quái vội vàng giơ tay lên, nhanh tay đè lên bìa quyển sách, quyết tâm tự mình lấy cho y nhìn.

Nam nhân dời tay nàng ra, chỉ xem như nàng đang chơi đùa.

Lúc này tiếng lật sách xào xào vang lên.

Đại khái đặt tên là một việc rất khó khăn với nam nhân, đại thần không nhìn nổi nữa, lập tức đề nghị: "Bệ hạ sao không dùng sự vật sự việc lúc sinh ra mà đặt tên?"

Tiểu yêu quái mù chữ nghe không hiểu.

Ô Tinh Tinh không khỏi than thở trong lòng, nếu Tùy Ly ở chỗ này, hắn nhất định biết đây là ý gì, sẽ lập tức nói cho nàng nghe.

Đại thần đứng ở trước bàn tiếp tục đi xuống: "Lúc Đế cơ ra đời, trên người mang kim quang, có thể đặt tên là "Huy"", hoặc là lúc Đế cơ ra đời, da trắng môi đỏ, có thể đặt tên là "Tuyết Chu"...."

Ô Tinh Tinh vội vàng lật một trang sách ra, cuối cùng tìm được một chữ "Thiên"", vì vậy nàng vội vàng dùng sức vỗ một cái, vỗ sáu lần.

Nam nhân đè tay nàng lại, hơi rũ mắt nhìn về phía chữ kia: "... Nó thích chữ "thiên" này."

Đôi mắt của Ô Tinh Tinh sáng lên.

Ừ ừ.

Đại thần cười một tiếng: "Vậy thì cũng rất tốt, vậy đặt tên là..."

Nam nhân nói: "Vậy tên là Thái Dương (mặt trời)."

Đại thần: ?

Ô Tinh Tinh: ?

Ô Tinh Tinh cảm thấy nàng đã tìm được người không có văn hóa hơn nàng... Chính là cái người nam nhân này.

Tộc trưởng Hồ tộc còn có văn hóa hơn người này.

Nam nhân một lời quyết định, cuối cùng quyết định tên của Ô Tinh Tinh.

Nghe vào thì cái tên này không có văn hóa, nhưng lúc bố cáo ra ngoài, lại làm cho thiên hạ khiếp sợ, nhất thời ai cũng biết thân phận tôn kính của vị Đế cơ này.

Ô Tinh Tinh còn hồn nhiên không biết.

Cho đến khi nàng lớn hơn một chút, có thể lảo đảo lắc lư đi trong đại điện, có thể mở miệng nói mấy chữ đơn.

Hoàng đế trừ Minh Châu phu nhân ra, sau đó lại có thêm hai tần thiếp, một người là Vũ Khương phu nhân, một người là Chu Cơ phu nhân.

Chu Cơ phu nhân đến thăm Ô Tinh Tinh, không cẩn thận làm rơi một cái chén ở bên cạnh Ô Tinh Tinh, chén kia vỡ tung tóe lên trên giày của Ô Tinh Tinh, Chu Cơ phu nhân lập tức bị dọa sợ quỳ xuống.

Rồi sau đó còn có hai binh lính đến, muốn kéo nàng ta xuống xử trí.

Ô Tinh Tinh ngây ngốc, mới hơi hiểu được, ừ, thân phận của nàng, hình như cao hơn vợ của hoàng đế.

Nàng níu lất gấu váy của Chu Cơ phu nhân, không để cho binh lính kéo đi.

Chu Cơ phu nhân bị dọa sợ cho mồ hôi đầy đầu, ngồi xuống đất, lại dập đầu hai cái với nàng.

Ô Tinh Tinh cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nàng nhỏ, cũng không ngăn được nữ nhân này, không thể làm khác hơn là nhào vào lòng của nữ nhân.

Nữ nhân cẩn thận ôm nàng, dè dặt nói: "Đa tạ Thái Dương."

Sau khi Chu Cơ phu nhân đi rồi, Ô Tinh Tinh mới từ trong đối thoại của cung nhân biết được, thì ra Tuyết Quốc rất sùng bái thần mặt trời.

Mặt trời thúc đẩy vạn vật sinh sôi, ở trong mắt bá tánh Tuyết quốc, mặt trời không gì là không thể, là thần chí cao vô thượng.

Hoàng đế đặt tên cho nàng là "Thái Dương (mặt trời)", cũng có thể nói đưa mặt trời chí cao vô thượng cho nàng.

Mà ở cùng một thế giới.

Thanh Ngưng tiên tử và "nương" của mình ở trong đám ăn mày bị cướp hết vàng bạc trên người.

Người thuộc hạ kia cũng suy nghĩ đơn giản, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến nữ nhân mang bạc trên người, không chỉ không có cách nào sống tốt, thậm chí còn dẫn đến họa lớn cho bản thân.

Quả thật trong khoảng thời gian rất dài Thanh Ngưng tiên tử sống rất khổ.

Mỗi lần đều cho rằng mình sắp chết đói ở chỗ này rồi.

Ngay khi cái tên "Thái Dương" truyền khắp thiên hạ, "nương" của nàng ta gả vào một nhà thương hộ.

Trái lại người nơi này thật quái lạ.

Nhà thương hộ cũng không ngại nương nàng ta đi ra từ đám ăn mày, càng không ngại nương nàng ta mang theo một đứa bé.

Thanh Ngưng tiên tử không khỏi âm thầm nhíu mày.

Chỉ là nàng ta ở chỗ này cũng không sống yên bình được bao lâu... Bạn tốt của thương hộ đến phủ làm khách, thấy bộ dạng ngọc tuyết thông minh của nàng ta sinh ra lòng hâm mộ, nói với thương hộ là phu nhân mình sinh ra ba đứa bé đều chết cả ba, muốn mượn vợ của thương hộ, chỉ mong sinh ra được một đứa con khỏe mạnh.

Thương hộ kia lại gật đầu, sai người chuẩn bị xe ngựa, đưa Thanh Ngưng tiên tử và nương của nàng ta đi đến phủ của người nọ.

Thanh Ngưng tiên tử vừa khiếp sợ, vừa xấu hổ phẫn uất, quả thật vô cùng chán ghét cái thế giới này.

Người ở chỗ này, thô lỗ ngu muội chưa khai hóa, không biết xấu hổ là thứ gì, càng không biết đạo lý Khổng Mạnh.

Bình Luận (0)
Comment