Lại chịu thêm mười năm này... Chờ cho đến khi nàng ta có thể tìm được Tùy Ly đạo quân, nàng ta có thể rời khỏi nơi này...
Còn nữa, nàng ta đã lận đận như vậy, vậy chẳng phải vị Ô cô nương kia càng sống gian nan hơn sao? Có lẽ mới đến thế giới này đã chết rồi không chừng.
Thanh Ngưng tiên tử chỉ có thể an ủi mình như vậy, mới cảm thấy trong lòng dễ chịu được một chút.
Mà lúc này bên ngoài gương Hoa Duyên.
Trên dưới Phục Hi tông đều vô cùng tức giận, kết trận giữ Ninh Dận lại. Nếu Tùy Ly và Ô Tinh Tinh không về được, Ninh Dận, kể cả người của Kim Thiền tông cũng đừng mong rời khỏi chỗ này.
Mà Phiêu Miểu tông cũng lo lắng.
Mặc dù Thanh Ngưng tiên tử vi phạm răn dạy của tông môn, tự mình đi xem đá Tam Sinh. Nhưng cuối cùng nàng là thịt trong lòng mà tông chủ sủng ái mấy năm, trên con đường tu tiên nàng ta rất có thiên phú.
Nếu như theo lời của đá Tam Sinh, vậy tương lai Thanh Ngưng tiên tử còn có thể phi thăng.
“Thượng sư có cách nào, bảo vệ từ bên ngoài kính không?" Người Phiêu Miểu tông hỏi.
"Các ngươi có vật ở lâu bên cạnh tiên tử không?"
"Có!"
Người Phục Hi tông lạnh lùng lên tiếng: "Mời Tế Không thượng sự bảo vệ Tùy Ly đạo quân của Tông môn ta trước mới phải đạo.”
Cuối cùng Phiêu Miễu tông vẫn lo lắng cho Thanh Ngưng tiên tử hơn, bọn họ nói: "Tu vi đạo quân cao thâm, Thanh Ngưng thì thua xa hắn. Trước tiên vẫn bảo vệ Thanh Ngưng đi."
Tam trưởng lão cực kỳ tức giận, vì vậy hôm nay còn nhìn Phiêu Miễu tông không vừa mắt.
Người của các ngươi không phải tùy tiện nhảy vào sao? Bỗng dưng lại thêm một người cần bảo vệ.
Vì vậy Tam trưởng lão không chút khách khí cười lạnh nói: "Nếu như nói thế, vậy Ô cô nương của chúng ta là người yếu nhất. Nếu bảo vệ nàng trước mới đúng."
Phiêu Miễu tông không muốn xé rách mặt mũi với Phục Hi tông, chỉ do dự nói: "Có lẽ vì Ô cô nương kia mới vào gương, đã không chịu nổi mà chết rồi."
Ý chính là, nàng không cần bảo vệ, đó không phải là bảo vệ uống công sao?
"Để ta bảo vệ cho Ô cô nương." Một giọng nói trẻ tuổi vang lên, nhưng chỉ là lúc này còn nghe ra được sự lạnh lùng bên trong.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, lập tức thấy Vô Tương Tử đi đến ngồi xuống trước gương Hoa Duyên, kim quang trên người sáng lấp lánh, làm cho người ta cảm thấy vô cùng nóng.
Sắc mặt của Tam trưởng lão hơi dịu lại, nhưng vẫn nói: "Chỉ là Phục Hi tông không có vật gần gũi với Ô cô nương..."
Vô Tương Tử nói: "Không cần, nàng có kim quang của ta."
"Cái gì?" Tế Không nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Vô Tương Tử, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: "Trên người nàng có kim quang của ngươi?"
Vô Tương Tử nhìn vào mắt của ông ta, giống như có chút oán giận.
Vô Tương Tử cúi đầu trầm giọng nói: "Mời sư tôn bảo vệ cho đạo quân và Diệp cô nương đi."
"Vậy Thanh Ngưng..."
Tam trưởng lão lạnh nhạt nói: "Không bằng mời Pháp m môn..."
Nói trắng ra, Kim Thiền tông là một đám hòa thượng, còn Pháp m môn chính là bang ni cô. Trên bản chất bọn họ không có gì khác nhau. Kim Thiền tông biết bảo vệ, tất nhiên Pháp m môn cũng biết.
Chỉ là ni cô của Pháp m môn không có kết thiện duyên khắp thiên hạ giống như Kim Thiền tông. Tính cách của các nàng hơi cố chấp, không tùy tiện lui tới với người khác, cũng sẽ không bởi vì tông môn của ngươi lớn mà cho mặt mũi.
Phiêu Miễu tông cũng rất rõ ràng chuyện này.
Sắc mặt bọn họ có chút khó coi, đang định mở miệng nói chuyện.
Lúc này đột nhiên người của Pháp m môn tiến lên trước một bước, nói: “Để ta bảo vệ cho Diệp cô nương đi. Lúc trước trong Đại hội Luận Kiếm, ta từng hiểu lầm Ô cô nương. Chỉ là nếu không có vật gần gũi với Ô cô nương, chỉ có phật tử mới có thể bảo vệ, vậy hôm nay ta trả phần ân tình này cho Phục Hi tông vậy."
Nhất thời mặt người Phiêu Miễu tông xanh mét như rau cải.
---
Trong khoảng thời gian Tùy Ly phát sốt, đã mơ một ít giấc mơ rời rạc.
Trong đó ấn tượng hơn sâu sắc hơn, chính là trong một mảnh ánh nến lay động, khi hắn không mở mắt được, có nghe một giọng nói dịu dàng của nữ nhân vang lên: "Đây là cái gì?"
"Đây là trái tim của tiên quân."
"Sao trái tim của tiên quân lại là màu đen?"
"Tim sinh một tấc (10 phân) ác niệm, thì sẽ bị đen đi một tấc."
"Vậy thật sự đáng tiếc cho một trái tim tốt như vậy, nó có lực lượng của tiên quân, có trí nhớ của tiên quân... Nếu như nó ở trong lồng ngực của ra, có phải ta cũng có thể thành thần không?"
Hắn mơ thấy đoạn này lặp đi lặp lại, nhưng luôn không thể thấy được hình ảnh hoàn chỉnh.
Sau khi Tùy Ly hạ sốt, tiếp đó lại bị cảm lạnh.
Trong gương Hoa Duyên này hình như muốn hành hạ hắn nhiều một chút, gần như không có buông tha cho hắn.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là hành hạ trên thể xác, chuyện này cũng không làm cho Tùy Ly lộ ra một chút đau đớn yếu ớt nào.
Chờ khi hắn có thể xuống đất đi lại, thì dễ dàng từ trong miệng của cung nhân thăm dò ra được cung điện mà Ô Tinh Tinh đang ở.
Hôm nay hắn không thể đi quá xa, cũng chỉ có thể để cho cung nhân ôm đi.
Trái lại làm thế nào để cho cung nhân đồng ý cũng không phải là chuyện khó.
Tùy Ly làm rơi vỡ bình hoa đặt trước giường nhỏ, bình hoa rơi xuống, bể tan tành.
Cung nhân phục vụ trong Kiêm Hà cung, vốn dĩ tinh thần đã vô cùng căng thẳng, đột nhiên nghe động tĩnh như vậy, lập tức nhảy dựng lên.
"Tổ tông ơi, sao lại làm vỡ đồ thế?"
"Sức của đứa bé này từ chỗ nào mà có? Chắc là mỗi ngày quanh đi quẩn lại, không biết lúc nào đụng trúng mà thôi."
"Dọa sợ ta rồi."
Hai cung nhân nhỏ giọng oán giận.
Tùy Ly là người tu đạo, hắn không sợ quỷ thần. Nhưng cung nhân thì lại khác, từ khi bọn họ đi vào Kiêm Hà cung, cũng chưa được một giấc ngủ ngon.