Đám cung nhân đi đến dọn dẹp, vừa dọn dẹp vừa không khỏi suy sụp, tức tối nói: "Lúc nào chúng ta có thể đi ra khỏi chỗ này?"
Gương mặt trẻ con của Tùy Ly tràn đầy lạnh lùng, từ trong cổ họng cố gắng nói ba chữ: "Gặp mẫu thân."
Cung nhân kinh ngạc.
"Đứa bé này biết nói chuyện rồi?"
"Nó muốn gặp Minh Châu phu nhân?"
"Nghĩ cũng đúng, vốn Minh Châu phu nhân là ruột thịt. Coi như bệ hạ không nhận đứa bé này làm con mình, nhưng đó cũng là cháu mà. Chắc là bệ hạ quên đứa bé này rồi, chúng ta mới có thể chịu khổ ở chỗ này. Nếu thấy đứa bé đáng thương, có lẽ cũng sinh ra được một chút mềm lòng."
"Đúng vậy, cũng không đến nổi để chúng ta khổ sở ở chỗ này..."
Bọn họ nhìn mảnh vụn đầy đất, trong lòng càng không cam lòng, vì vậy vội vàng thu dọn xong, rồi sau đó dẫn Tùy Ly đi ra khỏi Kiêm Hà cung, đi đến một tòa cung điện khác.
Ô Tinh Tinh ở Bạch Hổ điện, bên cạnh là Câu Dực điện, là nơi Hoàng đế nghỉ ngơi.
Trước tiên đám cung nhân mang Tùy Ly đi gặp Minh Châu phu nhân.
Ai biết đêm qua Minh Châu phu nhân bị nhức đầu, hôm nay không dậy nổi, tất nhiên cũng không gặp Tùy Ly.
Chỉ là đám cung nhân cũng không nguyện ý không công mà về như vậy, vì vậy đi đến Câu Dực điện.
Còn chưa chờ đến gần, xa xa đã nhìn thấy có một xa giá chậm rãi đến gần.
Đó là xa giá của hoàng đến.
Cung nhân vội vàng quỳ xuống.
Tùy Ly không nhìn trên xa giá này, hắn nhìn về phía cửa điện xa xa. Chỉ thấy bên trong cung điện nguy nga, có một bóng người nhỏ nhắn lảo đảo đi ra.
Nếu là lúc trước, bóng người kia còn chưa cao bằng chân của hắn
Chỉ là một mầm đậu nhỏ.
Mặt nhỏ chân ngắn, mặc một cái váy, trên đầu đội mũ hổ màu đỏ, càng làm cho khuôn mặt của nàng trắng trẻo hồng hào. Khuôn mặt nàng rất tinh xảo, hai lỗ tai nho nhỏ, dù không cần chạm vào, cũng biết sờ một cái rất là mềm mại.
Bởi vì chân ngắn sức lại không đủ, thân hình của nàng lắc lư, tua rua treo trên mũ cũng đung đưa theo.
Trong mắt Tùy Ly có ánh sáng lóe lên.
Năm đó Tộc trưởng Hồ tộc nuôi nàng, nhìn thấy chính là bộ dạng này sao?
Bộ dạng... Đáng yêu như vậy sao?
Tùy Ly không chút nghĩ ngợi, đi về phía Ô Tinh Tinh.
"Công tử muốn đi đâu?" Cung nhân ở phía sau kinh ngạc giật mình, vội vàng vươn tay giữ lại, trước khi Tùy Ly té xuống nắm được hắn.
Tùy Ly: "..."
Thần thể người phàm này, thật phiền phức.
Mà bên này Tùy Ly bị giữ lại.
Bên kia Ô Tinh Tinh sống chết không bước được ra khỏi cảnh cửa này.
Đối với nàng mà nói ngưỡng cửa này rất cao.
Ô Tinh Tinh lặng lẽ than thở.
Vẫn là làm hồ ly tốt hơn.
Khi còn bé nàng hóa thành hình người đi đường còn chưa vững, nhưng lúc nguyên hình đi bằng bốn chân thì vững vàng hơn, không đến ba tháng, nàng có thể tùy ý nhảy qua ngưỡng cửa cao rồi.
Trước mắt...
Trước mắt chỉ có thể như vậy.
Ô Tinh Tinh chống mông, cúi người, nằm sấp trên ngưỡng cửa, vụng về bò qua.
Hoàng đế Thái Sơ ngồi trên xa giá, nhìn chăm chú vào Ô Tinh Tinh, giống như nhìn thấy một trò chơi thú vị, xem rất vui vẻ.
Người bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Không bằng nô tỳ ôm Đế cơ đến chỗ này?"
Nam nhân lắc đầu: "Gấp cái gì?"
Ô Tinh Tinh bò qua ngưỡng cưỡng, mặt thấy đầu sắp đụng xuống đất, mấy cung nhân vội vàng nhào đến làm đệm thịt cho nàng.
Ô Tinh Tinh ngã xuống người của cung nhân, mềm nhũn, không đau chút nào.
Vì vậy nàng vỗ người ở dưới, bò dậy, tiếp tục đi ra ngoài.
Lúc này nam nhân mới sải bước ra, đi xuống từ trên xa giá, đi tới bên cạnh Ô Tinh Tinh.
Rồi sau đó y khom người, đưa tay ra, ôm Ô Tinh Tinh vào lòng.
Tùy Ly hơi nhíu mày.
"Công tử là khổ sở sao? Bởi vì bệ hạ chỉ ôm Đế cơ, mà không để ý đến công tử?" Bên cạnh vang lên tiếng của cung nhân.
Trong đáy mắt Tùy Ly lướt qua một tia lạnh lẽo.
Đúng là do nam nhân kia ôm tiểu yêu quái.
Lúc tiểu yêu quái biến thành mèo, hắn đã có thói quen xách sau gáy của nàng, trước mắt người này cũng làm ra động tác tương tự như vậy, Tùy Ly cảm thấy rất khó để tha thứ.
Trong lòng giống như có một lưỡi dao sắc bén cứa qua.
"Công tử... Vậy chúng ta, chúng ta đi gặp bệ hạ được không?" Cung nhân cẩn thận hỏi.
Một người khác cũng nói: "Công tử còn chưa lớn đã biết nói chuyện, chỉ cần tỏ ý thân thiết với bệ hạ, gợi chút lòng từ phụ của bệ hạ là được."
Tùy Ly: "..."
Nam nhân không có lòng từ phụ với hắn.
Hắn đối với nam nhân cũng có lòng giết cha.
Cung nhân hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tùy Ly, cẩn thận mang theo Tùy Ly chậm rãi đi về phía bên kia.
Mà hoàng đế Thái Sơ đã ôm Ô Tinh Tinh bước vào bên trong cửa.
Y là người trưởng thành, tất nhiên bước vào ngưỡng cửa rất dễ dàng.
Ô Tinh Tinh không vui, xụ mặt xuống.
Vốn dĩ nàng muốn đi ra ngoài phơi nắng... Làm một yêu quái lông dài, không đi ra ngoài phơi một chút, lông sẽ trở nên thưa thớt rất xấu!
Nàng còn muốn đi tìm Đại sư tỷ của Tùy Ly!
Trái lại người này giỏi lắm, lại xách nàng về.
Hoàng đế Thái Sơ ôm Ô Tinh Tinh trở về điện Bạch Hổ, chờ đi vào trong điện, mới để người xuống.
Ô Tinh Tinh tức giận đạp y một cái.
Nam nhân cười: "Ha? Vật nhỏ còn dùng chân đụng ta? Mình còn chưa đứng vững nữa. Nó thích quả nhân như vậy?”
Cung nhân bên cạnh của hoàng đế Thái Sơ: ?
Đại thần sau lưng của y: ?
Ô Tinh Tinh nhấc chân lại đạp y một cái.
Ai biết thân thể bỗng nhiên mất thăng bằng, nghiêng ngã té xuống, đụng vào chân của nam nhân.
Nam nhân vội vàng xách nàng lên, nói với người bên vạnh: "Đây là muốn quả nhân ôm đó."
Cung nhân không xác định nói: "Vâng, đúng vậy."
Nam nhân lại xách sau gáy của Ô Tinh Tinh, đi tới trước một cái ghế, ngồi xuống nói: "Trái lại hôm nay nhìn có mấy phần thuận mắt..."