Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 201

Chương 201 -
Chương 201 -

Nam nhân nói ngay: "Vậy mang ngươi đi cùng cũng được."

"Bệ hạ, vậy làm sao được?" Hôm nay cũng không biết lần thứ mấy cung nhân thay đổi sắc mặt rồi.

"Sao lại không được? Nếu nuôi dưới gối của quả nhân, vậy thì phải làm theo đi theo quả nhân, ra cung nhìn cảnh đời một chút cũng tốt, nuôi ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ thì có lợi ích gì?"

Nhưng Đế cơ không phải nam nhi.

Cung nhân nuốt lời muốn nói từ trong cổ họng.

Nam nhân không có dáng vẻ quân vương nghe lời can gián của người khác, tự kiềm chế bản thân gì đó.

Y muốn dẫn theo Ô Tinh Tinh, vậy thì lập tức đưa người ra cung.

Từ sau khi y lên ngôi, chuyên quyền cường thế, tất nhiên người ngoài cũng không có cách nào phản bác.

Chỉ để cho cung nhân ở phía sau lo sợ trong lòng.

"Nếu lát nữa Đế cơ khóc thì phải làm sao?"

"Mệt mỏi thì làm sao?"

“Nếu đói bụng, cũng không biết nên làm thế nào. Trẻ con mà, thỉnh thoảng đi nhìn một cái thì sẽ cảm thấy đáng yêu. Nhưng lúc nào cũng ở một nơi, sẽ cảm thấy phiền. Sợ rằng chọc giận bệ hạ, đến lúc đó chúng ta cũng không có quả ngon để ăn..."

Một đám cung nhân rầu rĩ nhíu mày.

Chờ đến khi Ô Tinh Tinh bị mang đi rồi, mới có người hỏi: "Ngươi có từng thấy Đế cơ khóc qua chưa?"

"... Chưa, chưa từng."

“Đúng vậy, hình như từ khi sinh ra Đế cơ đã khác với những đứa bé khác."

"Đúng vậy, so với chuyện lo lắng Đế cơ khóc nháo chọc giận bệ hạ, trái lại có thể lo lắng người ở bên cạnh bệ hạ, ai cũng không đủ tỉ mỉ, ở trên đường lỡ như Đế cơ bị dập đầu, đụng vào chỗ nào..."

Nhất thời mọi người yên lặng.

Đúng vậy.

Tất nhiên Ô Tinh Tinh không có khóc nháo.

Sau khi nam nhân ôm nàng lên kiệu, nàng đã nằm ngủ trên chân nam nhân rồi.

Ngủ một hồi không tránh khỏi nằm mơ.

Nàng mơ thấy khoảng thời gian nàng biến thành nguyên hình, cả người nằm trong lòng Tùy Ly, có lúc sẽ còn núp trong tay áo của hắn.

Mà nam nhân thì nhìn khuôn mặt ngủ của nàng.

Càng nhìn càng cảm thấy vật nhỏ này thích mình, nếu không sao có thể dính y như vậy? Cũng không ghét bỏ mùi máu trên người của y?

Y chọc đứa bé này, đứa bé này cũng thích.

"Bệ hạ... đến rồi ạ." Cung nhân ở một bên nhỏ giọng nói.

Nam nhân nghe tiếng ôm Ô Tinh Tinh dậy.

Cung nhân cúi đầu nhìn một cái.

... Nước, nước miếng?

Ô Tinh Tinh ngủ rất say.

Tự nàng sẽ không chảy nước miếng, nhưng không chống nổi bản năng của thân thể trẻ con.

Cho nên cuối cùng trên ống quần của nam nhân để lại một dấu vết.

Nam nhân đứng lên, không để ý vỗ quần áo một chút.

Quần áo này của hắn đã dính qua máu, dính qua nước mắt của người nhào qua cầu xin tha thứ, trái lại chưa từng dính qua nước miếng.

Mỗi ngày nàng đều uống sữa dê, có lẽ nước miếng cũng có mùi sữa đi.

Nam nhân chỉ như vậy mang Ô Tinh Tinh vào cửa.

Lại qua khoảng nửa nén nhang, Ô Tinh Tinh tỉnh lại, tụt xuống từ trên đầu gối của nam nhân, lảo đảo lắc lư đi tới đi lui bên chân y.

Cứ đi hồi lầu như vậy không ngừng nghỉ.

Nam nhân chỉ coi là Ô Tinh Tinh thích mình, muốn thân thiết với mình.

Vẫn là Thái Tế lên tiếng nói: "Có phải Đế cơ muốn có người chơi với mình không?"

Nam nhân buồn bực nói: "Quả nhân không phải là người ở bên cạnh nàng sao?

Thái Tế: "..."

Thái Tế nói: "Bệ hạ đang cùng thần nói chuyện, sao có thể coi là đang chơi với đế quân."

Nam nhân: "Vậy quả nhân lại để cho nàng cưỡi lên cổ là được rồi."

Thái Tế thầm nghĩ vậy sao được? Lại vội vàng nói: "Không bằng để cho ba đứa con gái của thần chơi với Đế cơ.”

Nam nhân không vui gật đầu một cái.

Ở trong mắt của y.

Người ngoài nào chơi vui bằng y? Người ngoài nào được Thái Dương thích bằng y?

Thái Tế vội vàng gọi ba con gái của mình đến.

Ô Tinh Tinh vừa thấy trực tiếp ngu người.

Sao đều là chừng mười tuổi hết thế này.

Người được sinh ra gần như nàng đâu?

Hình như nam nhân cũng có chút bất mãn, nhíu mày: "Sao tuổi tác lại lớn như vậy? Chỗ của ngươi không có đứa một tuổi à?"

Thái Tế thở dài: "Đứa bé kia nửa tháng trước đã chết yểu rồi."

Ô Tinh Tinh ngẩn ra.

Không... không phải là Đại sư tỷ chứ? Nàng vẫn còn sống mà.

Lúc này Ô Tinh Tinh cũng không đi qua, lôi kéo ông tay áo của nam nhân, mệt mỏi đặt mông ngồi xuống, vẻ mặt uể oải.

Làm thế nào đây.

Đại sư tỷ đi chỗ nào rồi?

Mặc dù Đại sư tỷ có chút kỳ lạ, nhưng nàng cũng không hy vọng Đại sư tỷ sẽ chết. Ừ, Phục Hi tông phải thật tốt thật tốt.

"Đế cơ, đây là..." Thái Tế thấy vậy, muốn khom người ôm nàng, nhưng hoàng đế không lên tiếng, Thái Tế cũng không dám động.

Trái lại nam nhân rất thích bộ dạng gần gũi này của Ô Tinh Tinh.

Đâu để ý đường đường là Đế cơ lại ngồi dưới chân của y có chút giống như con chó nhỏ.

Nam nhân trầm giọng nói: "Ngươi nói tiếp đi..."

Thái Tế không thể làm khác hơn là nhìn nơi khác, nhịn không để cho mình nhìn Ô Tinh Tinh.

Chờ đến khi lên đường trở về, Ô Tinh Tinh vẫn còn uể oải.

Nếu Tùy Ly ở chỗ này, có phải là có thể tìm được Đại sư tỷ không?

Ô Tinh Tinh lặng lẽ than thở.

Nam nhân hơi quay đầu nhìn nàng, cười lớn: "Mới có một chút như vậy, thì ra cũng biết thở dài? Nó là không vui sao?"

Các cung nhân trố mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

Chờ trở về trong cung.

Nam nhân lại cõng Ô Tinh Tinh chơi cưỡi ngựa một hồi, Ô Tinh Tinh không còn sức nữa, ôm phát quan của y ngủ mất.

Nam nhân chỉ coi như mình giỏi ru ngủ, để cho nàng vui vẻ ngủ rồi.

Y đặt Ô Tinh Tinh xuống giường nhỏ, mắt thấy cung nhân muốn đắp chăn cho Ô Tinh Tinh, nam nhân vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn lắm.

Trái lại chăm sóc trẻ con cũng không khó khăn lắm.

Còn rất thú vị nữa.

Còn thú vị hơn đống tấu chương thật cao trên bàn y, nhưng vào lúc này đã không còn là lúc chém hai người là có thể giải quyết hết mọi chuyện. Dù cho y có chém một trăm ngàn người cũng phải giải quyết xong đống tấu chương kia.

Bình Luận (0)
Comment