Lúc này nam nhân mới xoay người rời đi.
Sau đó, mỗi lần nam nhân xuất cung, Ô Tinh Tinh đều cố gắng đi theo.
Chỉ là từng năm trôi qua vẫn không có thu hoạch gì.
Nàng không tìm được tung tích của Diệp Chỉ Quân.
Chỉ là cuối cùng Ô Tinh Tinh cũng lớn được một chút, nói chuyện lưu loát, có thể bước ra ngưỡng cửa rồi.
Chỉ là tạm thời nàng không có cái đuôi to.
Nàng nhớ cái đuôi to của mình.
Cũng nhớ Tùy Ly.
Chỉ một chút xíu.
Lại nói đến Yêu tộc trong "Toái Ngọc cảnh".
Yêu vương bước ra cửa, theo như thường lệ đi xuống dưới chân núi.
Từ sau khi trên trời có một thác nước linh tuyền giáng xuống, mặc dù trong lòng người Yêu tộc rất kinh sợ, nhưng nhiều hơn chính là ngạc nhiên mừng rỡ.
Linh tuyền nhiều như vậy, có thể làm cho tu vi của bọn họ tăng thêm, đối với Yêu tộc mà nói, chính là chuyện tốt cầu còn không được.
Chuyện duy nhất làm cho người ta không thích chính là.
Đến hôm nay bọn họ còn chưa đi ra khỏi Toái Ngọc cảnh.
Cũng không biết rốt cuộc là ai cầm mộng thần thú đi!
Chờ đến mỗi ngày đều nhìn thấy Tộc trưởng hồ tộc kia, quả thật ông ta càng phiền hơn.
Đột nhiên ông ta dừng bước chân lại.
Chỉ thấy phía trước có một bóng người cao ngất thon dài đứng thẳng ở đó.
Yêu vương giật mình kinh ngạc trong lòng: "Ai đó?”
Không phải đã nói, không nên trú đóng ở bên ngoài sao?
Thân ảnh kia không nói một lời.
Yêu vương đi lên phía trước, càng đến gần, càng cảm thấy thân ảnh kia tản ra khí tức lạnh như băng.
Chờ đến gần thêm chút nữa.
Yêu vương thấy rõ ràng hình dạng của người kia, cực kỳ tuấn mỹ, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, bộ dạng cũng rất trẻ tuổi. Người này không có chút cảm xúc nào, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng, giống như đến từ thần giới vậy.
Yêu vương tức giận nói: "Ngươi là người nào?"
Người nọ cũng không lên tiếng, chẳng qua là sau khi nhìn thấy Yêu vương, giơ tay lên đánh ra một kích.
Yêu vương không phát hiện được tu vi cảnh giới của người này, có lẽ là cực cao hoặc là cực thấp.
Yêu vương không dám chậm trễ, vội vàng giơ tay làm ra một lá chắn phòng vệ... Chỉ nghe một tiếng rắc rắc, lá chắn phòng vệ ngưng tụ bởi yêu lực đã vỡ nát.
Rõ ràng một kích của người nọ không mang theo bất kỳ pháp lực nào, nhưng một kích đánh ra, lại có thể đánh xuyên lá chắn, rơi trên người Yêu vương.
Yêu vương chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, trong chớp mắt cảm thấy mình đã đánh mất ngũ giác.
Ông ta rơi thật mạnh xuống đất, động thời kích phát đại trận Yêu tộc.
Mọi người Yêu tộc nghe tiếng mà đến.
Ngay cả Du Minh cũng từ trong cửa hang hồ tộc vọt ra, chạy đến bên này.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Là chúng ta có thể đi ra ngoài rồi sao?"
Chờ bọn họ chạy đến trước mặt Yêu vương, chỉ thấy Yêu vương há miệng không nhịn được phun một ngụm máu.
Sắc mặt của Yêu vương cực kỳ khó coi.
Ông ta chưa bao giờ ngờ đến, mình tu hành mấy ngàn năm, đã là vua của vạn yêu, lại vẫn không chống lại được một kích tiện tay của người thần bí này?!
"Vương!"
Mọi người Yêu tộc thấy bộ dạng này của ông ta, đầu tiên là khiếp sợ, rồi sau đó thì vội vàng xông đến chỗ ông ta.
"Người nào làm ngài bị thương vậy?"
"Đây, đây là ai?"
Có người trong Yêu tộc nhìn thấy một bóng người đứng sừng sững ở phía trước, nhưng cũng có người nghi ngờ nhìn Du Minh, nghi ngờ Du Minh ra tay.
"Đừng động!" Lại nghe Yêu vương quát to một tiếng.
Ở Yêu tộc, Yêu vương cũng đã uy nghiêm thời gian dài, tất nhiên lời của ông ta rất có được người ta nghe theo.
Các yêu quái lớn nhỏ nghe vậy, không nghi ngờ dừng lại mọi hành động.
"Không biết sâu cạn của người này, các ngươi đừng lỗ mãng." Yêu vương thở hổn hển, lúc này mới nói.
Có lẽ vì Yêu vương đánh giá như vậy, cho nên ở trong lòng của lũ yêu cũng sinh ra chút kiêng kỵ và cảnh giác.
Lúc này Yêu vương mới nhìn về phía người kia, nói: "Dám hỏi các hạ là người nào?
Chẳng lễ... Chắng lẽ mộng cảnh này là của người này.
Nếu không lúc này còn có ai có thể đi vào trong Toái Ngọc cảnh được?
Lúc này Du Minh tiến lên một bước, hơi nghi ngờ nói: "... Tùy Ly?"
Đúng thế.
Thân hình cao ngất như ngọc kia, mặt không có cảm xúc, chính là Tùy Ly.
"Tùy Ly?" Yêu vương quay đầu: "Ngươi nói, hắn chính là Tùy Ly của Phục Hi tông đó?"
Du Minh: "... Ừ, nhưng cũng không phải."
"Ngươi là có ý gì?" Yêu vương không vui hỏi.
"Ngươi không ngửi được sao? Trên người của hắn không có khí tức tu sĩ." Du Minh mỉa mai nói.
Yêu vương cười lạnh: "Tất nhiên ta biết, nhưng vậy thì như thế nào?"
Du Minh hỏi: "Ngươi là đến nơi này tìm Ô Tinh Tinh sao?"
Nhưng thân ảnh kia vẫn không nói lời nào.
Du Minh cảm thấy quái dị.
Hắn ta không khỏi đi hai bước về phía trước, chờ đi tới bên cạnh bóng người, bóng người kia lại giơ tay lên.
Du Minh cười lạnh: "Người khác sợ hãi đại danh của Phục Hi tông, không dám ra tay với ngươi. Nhưng ta lại khác."
Tùy Ly cướp đi tiểu hồ ly của hắn, vốn dĩ hai người đã có ân oán khá sâu rồi.
Nơi này không phải là Đại hội Luận kiếm, càng không phải là Phục Hi tông, ngay cả Ô Tinh Tinh cũng đã sớm không nhìn thấy bóng dáng rồi.
Lúc này Du Minh cũng giơ tay lên, ra một kích toàn lực.
Một đạo ánh sáng đỏ mang theo sức mạnh vạn quân bay về phía bóng người kia.
Lũ yêu không tự chủ hít thở chậm lại, chỉ cảm thấy có một cổ áp lực to lớn, để cho bọn họ không tự chủ muốn quỳ xuống xưng thần.
Mà lúc này chỉ thấy bóng người kia cũng vẫn chỉ tiện tay đánh ra một kích, thậm chí không nhìn ra được màu sắc hình dạng của một kích này, ngay cả dao động khí lưu cũng không nhìn thấy.
Hai kích đụng vào nhau, ánh sáng đỏ rực bị nuốt mất.
Mà một kích của người kia thì yên lặng đánh lên người Du Minh, Du Minh cũng bị đánh bay ra ngoài, gần giống với Yêu vương.