Sở dĩ “Tùy Ly” trong Toái Ngọc cảnh cường đại.
Chính như Yêu Vương đã đoán vậy ——
Ở trong lòng Ô Tinh Tinh, Tùy Ly sẽ tới Yêu tộc cứu nàng chính là rất cường đại vô cùng cường đại.
Cho nên Tùy Ly ở trong mơ, có lực lượng của cảnh trong mơ thêm vào, thì trở thành một người không có địch thủ trong Toái Ngọc cảnh.
Chỉ là trước mắt…
Ô Tinh Tinh để sát khăn vào ngửi ngửi mùi máu trên đó.
Đó là máu Tùy Ly nhổ ra… Không có một chút linh khí, cũng không thơm một chút nào cả.
Ô Tinh Tinh bắt đầu nhớ lại mùi thuốc quanh quẩn trong điện, còn có dáng vẻ Tùy Ly mặt không cảm xúc mà hộc máu…
A.
Khi Tùy Ly còn nhỏ đã phải sống như vậy sao?
Không không, việc này không quan trọng. Quan trọng là… Hắn có hộc máu đến mức làm bản thân chết không?
Tiểu yêu quái có chút lo lắng.
Nàng đẩy chăn ra, chui ra từ phía dưới, lại muốn đi tìm Tùy Ly.
Lúc này hoàng đế Thái Sơ đã trở lại.
Hôm nay hình như tâm trạng của nam nhân không được tốt, trầm khuôn mặt vào cửa xong thì vẫy lui cung nhân.
Thấy Ô Tinh Tinh muốn xuống đất, y lại giơ tay đè người lại, còn lấy chăn bao lấy người, rồi sau đó mới thấp giọng nói: “Tống Doãn hỗn trướng! Hôm nay dám can đảm la lối khóc lóc ở trên triều đình…”
Đây là sở thích gần đây của nam nhân.
Y vốn là tướng quân, sau đó mới làm hoàng đế. Lúc này mới biết được làm hoàng đế thống khổ như thế nào, chỉ là lui cũng không lui nổi nữa, huống chi tính tình y bá đạo, cũng không thể cho phép có ai đạp lên trên đầu của y, cho nên chỉ có thể bóp mũi nhịn xuống tiếp tục làm.
Phụ mẫu của y chết sớm, đại ca yếu đuối, nhị ca cũng chính là phu quân của Minh Châu phu nhân cũng đã chết. Dù rằng bên cạnh y có nhiều tần thiếp hơn nữa, cũng không có một người khiến y đặt ở trong mắt.
Ô Tinh Tinh thì khác.
Ở trong mắt của nam nhân, Đế Cơ không khóc không nháo, bộ dàng ngoan ngoãn, y nói cái gì, nàng nghe cái đó.
Dù sao nàng nghe cũng không hiểu.
Vì thế mỗi lần trong triều đình có việc gì làm y không vui, y sẽ nói cho Ô Tinh Tinh nghe.
Khi y cực kỳ tức giận, nàng còn sẽ vỗ vỗ mu bàn tay của y.
Có khi Ô Tinh Tinh cứ nghe rồi lại ngủ mất, y cũng không cảm thấy bực.
Y cảm thấy đứa con của yêu phi này, càng đáng yêu hơn.
Không.
Không phải con của yêu phi.
Là con của y.
Hôm nay nam nhân cũng như thế, chỉ là hôm nay tiểu Đế Cơ của y có vẻ không vui cho lắm, còn không vui hơn cả y.
“Muốn đi.” Ô Tinh Tinh thấp giọng nói.
Nam nhân ấn nàng lại: “Muốn đi đâu hả? Có phải muốn đi ra ngoài cung hay không? Ngày mai quả nhân mang ngươi đi ra ngoài là được.”
Ô Tinh Tinh có hơi gấp gấp, nàng lắc đầu: “Không phải không phải. Đến Kiêm Hà cung.”
Nam nhân: “Đến nơi đó làm cái gì? Nơi đó có quỷ phá. Ngươi không sợ bị quỷ dọa à? Dọa cho khóc thì biết làm sao?”
Vốn dĩ Ô Tinh Tinh không có cảm giác gì với con trai của Minh Châu phu nhân, chỉ là hiện giờ nghĩ đến người đang ở nơi đó chính là Tùy Ly, là Tùy Ly đó!
Ô Tinh Tinh liền cảm thấy trong lòng có chút nôn nóng.
Sự nôn nóng kỳ quái nói không nên lời.
Nàng cảm thấy bản thân mình cực kỳ gấp gáp, vội nói: “Muốn đi, đi xem…”
Nam nhân và Minh Châu phu nhân đến giờ cũng chưa đặt tên cho đứa bé kia, đương nhiên Ô Tinh Tinh cũng không thể xưng hô là “Tùy Ly”, vì thế nghẹn nửa ngày không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
“Nơi đó có cái gì hay mà xem? Ngươi muốn xem quỷ? Vậy lần sau hiến tế, hay là ngươi đi theo quả nhân. Xin Thái Chúc bắt một con cho ngươi xem một cái…”
Ai muốn xem quỷ?
Ô Tinh Tinh nghẹn nửa ngày, sắp khóc đến nơi rồi.
Khi nàng sung sướng rất ít khóc.
Nhưng khi khổ sở thì sẽ rơi nước mắt.
Người khác trộm linh thạch của nàng, nàng cũng có thể tí tách tí tách rơi nước mắt cả một hồi lâu.
“Oa oa…” Ô Tinh Tinh cảm thấy có chút bi thương.
Động phủ của Tùy Ly, còn có rất nhiều rất nhiều hạ lễ mà nàng còn chưa mở ra nữa. Còn có đại điển kết lữ cũng không còn, đại sư tỷ cũng không còn. Nàng còn chưa song tu.
Tùy Ly nàng mới gặp được, cũng sắp mất rồi…
Hắn biến thành phàm nhân, hắn sắp bệnh chết rồi…
Nhất thời nam nhân cứng đờ.
Cung nhân bên ngoài chợt nghe thấy tiếng khóc thì người nào người nấy cũng dừng tay chân lại.
Sao Đế Cơ lại khóc chứ?
Trước giờ chưa từng khóc mà…
Mấy năm trước, nếu như khóc ở trước mặt nam nhân như vậy, chỉ sợ nam nhân sẽ nhíu mày kêu người ôm xuống giết là được, dẫu sao cũng chỉ là con của yêu phi.
Nhưng hôm nay không phải.
Bây giờ nam nhân mới hiểu lời của cận thần bên cạnh y, tương lai bệ hạ sẽ có rất nhiều con nối dõi, bệ hạ cũng nên học làm từ phụ mới phải…
Quá khứ không phải là y (hiền) từ.
Là bởi vì Đế Cơ quá dễ dỗ.
Trước mắt thật sự muốn làm từ phụ, y mới cảm nhận được sâu sắc rằng kiến thức trong người có hơi ít.
Nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Ô Tinh Tinh khóc một lát.
Cung nhân bên ngoài không chịu nổi, thật cẩn thận mà thăm dò đi vào, thấp giọng nói: “Là Đế Cơ chọc giận bệ hạ sao?”
Nam nhân không vui nói: “Là quả nhân chọc giận nàng.”
Cung nhân đột nhiên nghe thấy một câu tiếng người như vậy từ trong miệng nam nhân, còn ngạc nhiên một chút.
Dù sao khóc ở trước mặt bệ hạ, được gọi là thất nghi trước mặt rồng, không cần biết là già hay trẻ, đó đều là người khóc sai.
“Bệ hạ… dỗ nàng một chút?” Cung nhân yếu ớt đề nghị.
Nam nhân đâu biết đâu?
Y nghĩ tới nghĩ lui, đứng lên.
Một nén nhang sau.
Nam nhân để Ô Tinh Tinh cưỡi cổ y, cứ như vậy một đường đi tới Kiêm Hà cung.
Khi bước qua bậc cửa, vụn từ bánh trong tay Ô Tinh Tinh còn rớt trên đầu nam nhân.