Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 205

Chương 205 -
Chương 205 -

Cung nhân ở một bên nhìn mà hãi hùng khiếp vía, nhưng rốt cuộc cũng không nói cái gì hết.

Dù sao thì cái bánh kia, chính là nam nhân dùng để dỗ Đế Cơ, nhét vào trong tay Đế Cơ.

“Ngươi muốn xem cái gì? Bây giờ xem đi.” Nam nhân nói.

Ô Tinh Tinh chỉ vào phía trước: “Bên kia, bên kia.”

Tùy Ly không nghĩ rằng Ô Tinh Tinh trở về nhanh như vậy, hắn giơ tay xốc mành trướng lên, lại là nhìn thấy thân hình cường tráng cao lớn của hoàng đế Thái Sơ trước.

Sau đó mới là Ô Tinh Tinh cưỡi ở trên cổ y.

Tùy Ly: “…”

Nghĩ đến tiểu yêu quái cũng từng bò lên cổ, không chỉ từng bò qua cổ hắn, khi biến thành nguyên hình, thậm chí còn bò qua khuỷu tay, đầu vai, đầu gối của hắn…

Một chút không vui khó hiểu trong lòng Tùy Ly, nhất thời tan thành mây khói.

Ít nhất với người của thế giới này mà nói, cả đời bọn họ cũng sẽ không nhìn thấy đuôi to và đệm thịt hoa mai của tiểu yêu quái.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt của nam nhân cũng nhìn xuống Tùy Ly.

“Thứ ngươi muốn xem chính là nó? Nó có gì đáng giá để xem?” Nam nhân nói.

Tùy Ly: “…”

“Hắn đẹp.” Ô Tinh Tinh nói.

Nếu mọc thêm một đôi tai, lại thêm một đôi răng nanh thì càng đẹp mắt hơn!

Đáng tiếc không có.

Ai kêu hắn đã là phu quân của nàng chứ?

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ, trước mắt bịa một lời nói dối râu ria, chắc không sao đâu nhỉ?

Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Ta không muốn hắn chết, ta muốn hắn sống.”

Nam nhân hỏi lại rằng: “Có phải ngươi không có bạn cùng tuổi chơi cùng hay không? Muốn tìm một người bạn chơi cùng?”

Ô Tinh Tinh cảm thấy lấy cớ này rất được!

Cũng bớt cho nàng phải suy nghĩ.

Vì thế Ô Tinh Tinh vội vàng ggật đầu.

“Chờ quả nhân sinh thêm mấy đứa không phải có rồi à?”

Ô Tinh Tinh:?

Tùy Ly nghe tiếng cũng không nhịn được mà giật khóe miệng.

Ô Tinh Tinh sợ người này quay đầu trở về, vội duỗi chân ra, nắm lấy đầu quan của y nói: “Không được, không được… Vậy còn phải chờ bao lâu chứ? Ta không muốn chờ…”

“Sao lại còn là đứa có tính tình bá đạo?” Nam nhân nhíu mày.

Cung nhân nghe tiếng vội sợ hãi cúi đầu.

Ngay sau đó nam nhân lại dãn mày ra, cười nói: “Giống như quả nhân.”

“Thôi, vậy mỗi ngày tự ngươi tới tìm nó chơi là được.” Nam nhân nói.

Đã mấy ngày rồi y không đi đến chỗ Minh Châu phu nhân, đương nhiên càng quên mất đứa con trai này của nàng ta, cũng không để người ở trong lòng cho lắm.

Người Tuyết Quốc không quan tâm nhiều tình thân phụ mẫu, càng không quan tâm về tình huynh đệ thủ túc.

Phần lớn bọn họ đặt quốc gia lên trước, đặt tông tộc lên trước.

Cái gì có lợi cho quốc gia và tông tộc, bọn họ sẽ làm cái đó. Như kế thừa thê tử của huynh trưởng, đó là xuất phát từ lợi ích của tông tộc.

Tùy Ly nhìn những thứ này rõ ràng, tất nhiên cũng sẽ không cảm thấy nam nhân lãnh khốc.

Giống như loài mãnh thú sư tử hay hổ, Sư Vương mới còn cắn chết con của sư tử cái.

Nhưng bên này Ô Tinh Tinh lại gấp gáp nói: “Nhưng mà, nhưng mà… Cha nhìn hắn, có phải bệnh rất nặng hay không? Bệnh đến mức… sắp chết?”

Lúc này nam nhân mới chuyển ánh mắt, xoay người nói: “Đi truyền mấy y quan tới.”

Ngay sau đó nam nhân sai người bê ghế dựa đến, y ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này mới cảm thấy cung điện này trống trải.

Y đặt Ô Tinh Tinh ở trên ghế, nói: “Tiếp tục ăn bánh của ngươi đi.”

Tùy Ly thấy thế, lại nhớ tới bộ dạng của y lần trước tiện tay đặt Ô Tinh Tinh ở trên bàn.

Ngược lại người này đúng là chẳng chú ý một chút nào.

Tùy Ly mở miệng, ho nhẹ một tiếng, còn có vài giọt máu văng ra.

Hắn dùng giọng nói ngây ngô, thậm chí còn mang theo giọng trẻ con không khác gì Ô Tinh Tinh lắm, khàn khàn: “Lót một tấm đệm cho nàng.”

Nam nhân khựng lại, quay đầu nhìn Tùy Ly.

“Hơi nhỏ một chút, nhưng rất cẩn thận.”

Phàm là kẻ chuyên quyền, có lẽ đều có một loại tâm tư như vậy.

Nếu đó là thứ y thích, đương nhiên cũng muốn người khác thích.

Y không thích, cũng không cho người khác thích.

Trước mắt thấy Tùy Ly và Ô Tinh Tinh ngang tuổi, lại còn hiểu được quan tâm Ô Tinh Tinh, nam nhân nhìn hắn cũng cảm thấy thuận mắt hơn một chút.

Tuy rằng ốm yếu, thật sự không giống như là nam đinh của Tân gia.

Không sai, vị hoàng đế Thái Sơ này họ Tân.

Nam nhân cởi xuống áo khoác trên người, áo khoác có lớp lông thật dày, nhét xuống phía dưới mông của Ô Tinh Tinh, nói: “Làm từ hồ ly săn mấy ngày trước, lông rất ấm áp.”

Ô Tinh Tinh sợ tới mức bánh trong tay cũng rơi mất..

Tùy Ly muốn nói nàng không thích bất cứ thứ gì làm từ lông hồ ly, nhưng nghĩ đến bây giờ xem ra bọn họ còn chưa quen thân với những người ở bên ngoài, vì thế đành phải gắng sức nhịn xuống.

“Làm sao vậy?” Nam nhân thấy bánh của nàng rơi mất, liền rút khăn tay từ trong tay cung nhân ra, thô bạo mà lau tay cho Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh khô cằn nói: “Đừng săn hồ ly.”

“Ồ.” Nam nhân đáp lại, nói: “Quả nhân biết mấy đứa bé tí như các ngươi, luôn không nhìn được việc săn hồ ly, thỏ gì đó… Muốn tự nuôi chơi đúng không?”

Y đang muốn dạy dỗ tiểu Đế Cơ đáng hoàng một chút, đừng sợ thấy máu. Tuy là nữ tử, nhưng tương lai cũng phải có thể rút kiếm giết người mới được.

Ô Tinh Tinh liếm môi dưới nói: “Hồ ly thì không cần, thỏ có thể được. Thỏ, thỏ, rất thơm…”

Nam nhân:?

Nam nhân đành phải nuốt toàn bộ lời muốn dạy trở vào.

Có lẽ là sở thích của tiểu Đế Cơ khác biệt. Nam nhân thầm nghĩ.

“Vậy sau này không săn hồ ly.”

“Ưm.” Ô Tinh Tinh chần chờ một lát, nghĩ đến bản thân mình có khả năng không phải hồ ly mà là mèo, nàng do do dự dự, lại ngượng ngùng xoắn xuýt mà thêm một câu: “Còn nữa, không cần giết mèo.”

Nam nhân: “Ồ,… mèo trông như thế nào? Quả nhân còn chưa từng nhìn thấy. Đó là thứ gì?”

Bình Luận (0)
Comment