Ô Tinh Tinh: “Chính là mèo, trông rất giống hồ ly.”
Nam nhân thầm nghĩ, vậy chỉ cần trông giống thì đều không giết là được.
Việc này vô cùng dễ dàng!
Chờ đến khi các y quan đến, cảnh nhìn thấy là nam nhân hỏi Ô Tinh Tinh: “Còn ăn bánh không?”
Ô Tinh Tinh lắc đầu: “Ăn không vô.”
Áo khoác phía dưới mông Ô Tinh Tinh đã đổi thành một cái khác.
Nàng bám vào lưng ghế, mắt nhìn y quan chẩn trị cho Tùy Ly.
“Thần vô năng.”
“Thần… Cũng không nhìn ra là chứng bệnh nào, giống như phong hàn, nhưng phong hàn không nên bị lâu như vậy…”
“Chỉ sợ là bệnh bẩm sinh, chỉ có thể cẩn thận dưỡng…”
Nam nhân không kiên nhẫn nghe những thứ đó, vẫy tay nói: “Chỉ nói hắn có thể chết hay không là được.”
“Trong mạch tượng ẩn có sinh cơ…”
“Nói tiếng người.”
“Hồi bệ hạ, sẽ không chết. Trừ khi trải qua bệnh nặng gì đó nữa.”
“Yên tâm chưa?” Nam nhân hỏi.
Y quan ngẩng đầu, liền thấy ba chữ này của hoàng đế là hỏi Đế Cơ.
Ô Tinh Tinh gật đầu một cái: “Vậy có thể đối xử với hắn tốt hơn một chút không?”
Cơ thể của người phàm, đương nhiên là không chịu được ốm đau.
Khi Tùy Ly hộc máu, từ đầu lưỡi đến cổ họng, lại lan tràn đến trong ngực, đều cảm thấy đau.
Đột nhiên nghe thấy những lời này của Ô Tinh Tinh, Tùy Ly ngước mắt nhìn về phía Ô Tinh Tinh. Trên khuôn mặt to bằng bàn tay, da trắng môi đỏ, còn có… một chút ánh nước lay động nhẹ nhàng nơi đáy mắt.
Tiểu yêu quái cũng hiểu được lo lắng cho hắn?
“Có thể.” Bên kia nam nhân nói.
Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng thở dài một hơi, lúc này mới nói: “Ta đói bụng.”
Nam nhân lập tức khiêng nàng đi mất.
Có một y quan ở lại bên cạnh Tùy Ly, nói là tương lai chờ Tùy Ly sai phái bất cứ lúc nào.
Các cung nhân cũng sửa lại vẻ suy sụp tinh thần lúc trước, mặt người nào cũng mang theo không khí vui mừng.
Rất nhanh trong cung điện có thêm không ít đồ vật.
Những thứ ăn ngon uống tốt dùng tốt, đều tới trước mặt Tùy Ly.
Tùy Ly chậm rãi nằm lại.
Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm đỉnh rèm trướng, lúc này mới mặc kệ từng chút từng chút lệ ý di chuyển ra từ đáy mắt.
Gần đây hắn thật sự mơ quá nhiều.
Những giấc mơ đó đều ẩn chứa lượng tin tức lớn, những tin tức đó lấp đầy đại não của hắn.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng thân thể này không địch lại ý thức khổng lồ, vì thế trong đầu lại truyền tới cảm giác đau đớn từ việc bị xé rách, đảo loạn.
Loại đau đớn lâu dài mà không nhìn thấy cuối này, làm hắn không thể ức chế mà sinh ra lệ ý.
Thậm chí trong một giây phút nào đó, Tùy Ly cũng hoài nghi, Thanh Nguyên tiên quân của đời trước, có phải vốn chính là một thân lệ khí hay không?
Vào thời khắc như vậy.
Một chút quan tâm dịu dàng kia của tiểu yêu quái, dường như trở thành ánh lửa chói mắt nhất trên nền tuyết lúc vào đông.
……
Tuy rằng bây giờ Tùy Ly sẽ không chết, nhưng Ô Tinh Tinh nằm trên giường trằn trọc một đêm, vẫn không ngủ được.
Nàng có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với Tùy Ly.
Nàng còn muốn nói chuyện của đại sư tỷ…
Ô Tinh Tinh không nhịn được chui ra từ phía dưới chăn.
Lúc này là giờ sửu, hoàng đế cũng sẽ không đến nữa. Tuy rằng trong cung có cung cấm, nhưng Bạch Hổ điện cách Kiêm Hà cung không xa, không cần xuyên qua đại môn cung cấm.
Ô Tinh Tinh lén lút đi tới cửa.
“Đế Cơ, ngài muốn làm gì thế?” Cung nhân kinh ngạc lên tiếng.
Ô Tinh Tinh xoay người thì thấy có một cung nhân đi tiểu đêm, trong tay cầm theo đèn, đứng ở chỗ ngay phía sau nàng không xa.
“Ta muốn đi ra ngoài.” Ô Tinh Tinh nói.
Cung nhân lập tức ngẩng đầu lên: “Không được…”
Ô Tinh Tinh nói: “Ngươi không đồng ý với ta, ta cũng muốn lén đi. Không bằng ngươi cùng đi với ta thì tốt hơn.”
Cung nhân ngẩn ngơ, nhưng lại không dám từ chối.
Đây là Đế Cơ đó, con gái hoàng đế nuôi ở dưới gối.
Nàng còn là Thái Dương.
Là Thái Dương mạo phạm sẽ chết.
Cung nhân khẽ cắn môi, đành phải chấp nhận, cầm theo đèn muốn đưa Ô Tinh Tinh đi ra ngoài.
Chỉ là chưa đi được hai bước, Ô Tinh Tinh nghĩ thầm dù sao cũng đã có người đi theo rồi.
“Ngươi mang theo thảm nhỏ của ta, lại mang theo ít đồ ăn…”
“Còn có mũ của ta.”
“Ừm, không còn gì khác nữa.”
Cung nhân dở khóc dở cười, chỉ có thể dựa theo phân phó của Ô Tinh Tinh mang theo từng thứ, lại đưa nàng đi về phía Kiêm Hà cung.
Chỉ là chờ đi được nửa đường, Ô Tinh Tinh chân ngắn người nhỏ, hơn nữa còn không ngủ, rất nhanh đã mệt mỏi.
Ô Tinh Tinh đành phải quay đầu nhìn cung nhân, nhỏ giọng nói: “Ta không đi được nữa.”
Sau khoảng nửa chén trà nhỏ.
Cung nhân cõng Ô Tinh Tinh nho nhỏ, đi ở dưới màn đêm của hoàng cung.
Tùy Ly ngủ không sâu.
Hắn nghe thấy tiếng cửa điện mở ra “Kẽo kẹt” thì mở bừng mắt.
Xưa nay nơi này của hắn quạnh quẽ, chưa bao giờ có ai sẽ đến thăm vào lúc nửa đêm.
Hoàng đế Thái Sơ không có con nối dõi, nhưng hắn cũng không phải con trai chính thức gì đó, hẳn là sẽ không có người muốn xuống tay với hắn lúc nửa đêm mới phải…
Cho đến khi bên ngoài vang lên một tiếng kinh hô nho nhỏ mơ hồ, sau đó tiếng kinh hô kia bị đè xuống.
Theo sau đó là tiếng bước chân sột sột soạt soạt, vừa nhẹ vừa nhiều.
Chắc chỉ là tiếng bước chân của một người.
Nhưng vì sao lại nhiều như vậy?
Trừ khi người này… chân ngắn đi nhiều bước.
Tùy Ly vừa mới phỏng đoán đến đây, có cái gì đó bổ nhào vào cạnh giường, ngay sau đó góc chăn của hắn bị xốc lên, một vật nhỏ lạnh như băng lại ấm áp chui vào.
Suy nghĩ của Tùy Ly hoảng hốt trong chớp mắt, giơ tay đè đối phương lại ngay.
Một màn này thật sự quá quen thuộc.
Khi còn ở Tu Chân Giới, không ít lần tiểu yêu quái chui vào chăn của hắn.
Phần lớn là nguyên hình.
Có đôi khi ngủ rồi, biến thành hình người cũng có.