Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 207

Chương 207 -
Chương 207 -

Hắn vươn tay ra sờ xuống dưới, sờ đến một làn da ấm áp.

“Ngươi không ngủ à?” Giọng kinh ngạc của Ô Tinh Tinh vang lên.

Tùy Ly: “Ừ.”

Ô Tinh Tinh vội ngồi dậy, cởi áo choàng trên người ra trước, sau đó lại là áo ngoài dày nặng bằng bông.

Sau đó nàng mới lấy thân hình của nhân loại vụng về chui về phía trước ở phía dưới chăn, rất nhanh đã chui tới bên cạnh Tùy Ly.

Hắn nghe thấy tiểu yêu quái hỏi: “Ngươi đang nhớ ta sao?”

Cách hỏi chuyện này, không khác với khi ở Yêu tộc là bao.

Chẳng qua lần này, Tùy Ly tạm dừng một lúc lâu, nhẹ giọng đáp lại: “Ừ.”

Ô Tinh Tinh tự nhủ rằng: “Lúc nãy ta nghĩ đến ngươi, nhớ đến mức ngủ không yên, nên ta không nhịn được mà tới tìm ngươi… hả?” Ô Tinh Tinh khựng lại, đột nhiên phát hiện, hình như vừa rồi Tùy Ly trả lời nàng.

Hắn trả lời “Ừ”, chính là hắn cũng nhớ đến nàng.

“Ta biết là nhất định ngươi cũng nhớ ta.” Ô Tinh Tinh nói mà không chột dạ chút nào.

Đương nhiên nàng không biết rồi.

Nhưng mà nói dối có thiện ý, có vấn đề gì đâu? Tựa như hôm nay nàng khen với hoàng đế trông Tùy Ly không có tai cũng không có răng nanh lại đẹp vậy.

Tùy Ly lại trầm giọng đáp lại: “Ừ.”

Hắn nhận thấy chỗ nào đó trong lòng, bất tri bất giác mà trở nên mềm mại hơn một chút.

Loại cảm giác này hoàn toàn không thể khống chế, là xuất phát từ bản năng.

Ô Tinh Tinh vội sáp lại hôn lên mặt của Tùy Ly.

Tùy Ly:!

Tiểu yêu quái xoay đầu, hình như còn muốn hôn môi hắn, Tùy Ly không chút nghĩ ngợi đã giơ tay chặn.

Cho dù linh hồn đã trưởng thành, nhưng dù gì cũng mang thân xác tuổi nhỏ.

Tiểu yêu quái này thật sự là… quá mức dính người rồi.

Ô Tinh Tinh bị ngăn cũng không cảm thấy buồn tủi.

Dù sao cũng không thể song tu mà, hôn thì có ích lợi gì đâu?

Ô Tinh Tinh bò lên gối đầu, thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại ở chỗ này vậy?”

Tùy Ly quá lợi hại.

Khi nàng ở Yêu tộc, hắn đã tìm được nàng.

Tùy Ly đè thấp giọng, gần như là dán vào tai nàng, kể lại chuyện Tế Không thượng sư và gương Hoa Duyên.

“Thì ra chúng ta ở bên trong pháp khí của phật tu!” Ô Tinh Tinh nói với giọng ngạc nhiên.

“Đúng rồi, đại sư tỷ, chính là vị Diệp cô nương kia, nàng ấy cũng bị ánh sáng kia cuốn vào đây cùng ta…”

“Ừm, ta biết.”

“Chỉ là ta không biết nàng ấy ở nơi nào… Ta đã thử đi tìm, không tìm thấy.”

“Không sao. Nàng ấy cũng là đệ tử đứng đầu của Phục Hi Tông, sinh ra thông minh, có sức tự bảo vệ mình được.” Lời này của Tùy Ly cũng không phải là hoàn toàn mặc kệ sống chết của Diệp Chỉ Quân, mà là khẳng định năng lực của Diệp Chỉ Quân.

“Chờ đến khi tuổi tác lớn hơn một chút, chắc chắn sẽ có cách tìm được nàng ấy.” Tùy Ly nói.

Ô Tinh Tinh gật gật đầu.

“Dựa theo lời ngươi vừa nói, gương Hoa Duyên dùng cho phật tu rèn luyện, nhưng mà, sao thế giới này lại không có hòa thượng nhỉ? Thái Chúc, Thái Bặc, hình như bọn họ là đạo sĩ…” Nàng không nhịn được lại tò mò hỏi.

“Tế Không nói, phàm là người vào dục giới trong gương Hoa Duyên rèn luyện, đều sẽ chịu đựng đủ loại dụ hoặc, cũng nhiều lần trải qua những việc gian nan khốn khổ nhất thế gian, bị hiểu lầm, bị khinh nhục, nhưng lòng vẫn phải mang sự kiên nghị từ bi, độ người trong khổ.” Tùy Ly ngừng lại, “Mà pháp khí này vốn chỉ để cho phật tu rèn luyện.”

Hắn hỏi ngược lại: “Một thế giới không có Phật, nhưng đột nhiên có một ngày có một hòa thượng tiến vào. Hòa thượng này vì thế giới này không bao dung hắn. Hắn không mở rộng được Phật pháp. Bởi vì mọi người không tin Phật. Hắn bị coi là dị loại, thậm chí nếu gặp phải người cầm quyền mạnh mẽ, sẽ còn có khả năng lấy tội danh mê hoặc nhân tâm để giết hắn. Đối với hòa thượng này mà nói, đây coi như là gian nan khốn khổ đúng không?”

Ô Tinh Tinh gật đầu: “Đúng.”

Có lẽ giống như là một yêu quái, đi vào thế giới mà tất cả đều là tu sĩ, vậy nhất định cũng rất đáng sợ.

“Như thế hắn còn phải độ người trong khổ, nhưng hắn càng độ người, sẽ càng bị người cầm quyền coi là kẻ nhiễu loạn lòng người.” Ánh mắt Tùy Ly lạnh băng, nhẹ giọng nói: “Nhưng cũng may, nàng và ta đều không phải là phật tu.”

“Nhưng mà, nếu chúng ta muốn rời khỏi thế giới này, cũng phải độ người sao?” Ô Tinh Tinh đặt câu hỏi.

Tùy Ly: “Theo như quy tắc của gương Hoa Duyên, hẳn là cần phải như thế.”

Hắn nói: “Đương nhiên Phật tu lấy Phật pháp độ người. Mà nàng và ta, không cần câu nệ việc này.”

“Chúng ta cần độ ai nhỉ?” Ô Tinh Tinh vẫn cứ mờ mịt.

“Không phải độ ai, là độ người. Người này, đương nhiên chỉ người trong thiên hạ.”

“Thiên hạ nhiều người như vậy, sao mà độ hết được chứ?”

“Chung quy có một ngày sẽ biết được, nên độ người trong thiên hạ như thế nào.”

Ô Tinh Tinh đáp lại: “A.”

Nàng phát hiện hình như Tùy Ly đã nói nhiều hơn một chút.

Nghe hắn nói, đúng thật là làm cho người ta yên tâm hơn rất nhiều, giống như nàng không cần làm gì hết, chỉ cần chờ Tùy Ly giải quyết là tốt rồi.

Ô Tinh Tinh thấp giọng hỏi: “Ngoại trừ sư tôn, ngươi có còn phụ mẫu người thân không?”

Ánh mắt Tùy Ly động đậy, không biết vì sao nàng lại hỏi cái này.

Giọng hắn lãnh đạm, nói: “Không có.”

“Ừm, ta cũng không có. Cho nên ở thế giới này, cũng có thể ở lại lâu hơn một chút. Thế giới này cho ngươi một mẫu thân, cũng cho ta một phụ thân…”

Giọng nói của tiểu yêu quái nhẹ nhàng, mang theo một phần ngây thơ hồn nhiên như cũ.

Giống như từ giây phút gặp lại hắn kia, ưu phiền của nàng đã biến mất không thấy nữa.

Trong nháy mắt, Tùy Ly có cảm giác hành động không chút nghĩ ngợi đã nhảy vào trong gương Hoa Duyên của hắn cũng đáng giá.

Sau một lúc lâu.

Tùy Ly lại trầm giọng đáp lại: “Ừ.”

Trước nay hắn không để ý bản thân mình có phụ mẫu người thân hay không, cũng sẽ không đi dò hỏi.

Bình Luận (0)
Comment