Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 208

Chương 208 -
Chương 208 -

Hắn cũng không có bạn bè, chỉ có sư trưởng bế quan hàng năm.

Nếu tiểu yêu quái đã nhắc đến…

Vậy từ hôm nay trở đi hắn sẽ cảm nhận một chút, xem có có người thân sẽ là cảm giác như thế nào.

Đột nhiên Ô Tinh Tinh trở mình, nàng nói: “Ta sẽ không nói, những ngày không biết đi đường thật dài thật dài kia… Ta rất nhớ rất nhớ ngươi đó…”

Lại qua một lúc

Có lẽ Ô Tinh Tinh đã vui vẻ chìm vào giấc ngủ rồi.

Tùy Ly nói với giọng khàn khàn: “Ta cũng vậy.”

……

Đến buổi sáng hôm sau Ô Tinh Tinh mới bị cung nhân đánh thức, rồi sau đó được ôm dậy vội vàng rửa mặt xong, liền nhanh chóng được cõng trở lại Bạch Hổ điện.

Từ đó về sau mỗi buổi tối, Ô Tinh Tinh đều i lặng lẽ chuồn đến Kiêm Hà cung.

Đương nhiên cũng không tính là quá lặng lẽ… Dù sao lần nào nàng cũng không đi nổi, muốn cung nhân cõng nàng.

Cứ thế giằng co mấy ngày.

Hôm nay hoàng đế Thái Sơ tới cung của Minh Châu phu nhân.

Mấy ngày gần đây, trong cung lại có người mới tới, chỉ là không biết vì sao người này chọc giận hoàng đế, ngược lại Minh Châu phu nhân được hoàng đế nhớ đến.

Minh Châu phu nhân có vẻ ngoài thật sự rất mỹ lệ.

Thật sự sáng trong tựa minh châu.

Nàng ta quỳ gối trước mặt hoàng đế, cuối cùng hỏi về đứa bé kia của nàng ta: “Bệ hạ, nó còn… sống không?”

Hoàng đế Thái Sơ không thể hiểu được, thầm nghĩ quả nhân cũng không phải là bạo quân, năm đó để nó lại thì sẽ không giết nó.

Y đứng dậy nói: “Như thế nào? Ngươi muốn gặp nó? Vậy quả nhân sẽ dẫn ngươi đi xem.”

Minh Châu phu nhân vui sướng đứng dậy, đi theo phía sau y.

Minh Châu phu nhân chỉ biết đứa bé kia của nàng ta ở trong Kiêm Hà cung, Kiêm Hà cung là nơi nào? Là nơi các tần thiếp của tiền triều tự treo cổ.

Nghĩ cũng biết hoàng đế cũng không muốn quan tâm đứa bé kia.

Chỉ là hôm nay bước vào trong cung, Minh Châu phu nhân mới thấy trong cung này trang trí tinh xảo đẹp đẽ, nơi nào cũng thoả đáng, cũng không có một chút dáng vẻ nào của lãnh cung.

Hai mắt Minh Châu phu nhân không khỏi ngày càng sáng.

Mãi đến khi cung nhân run run rẩy rẩy quỳ xuống, cung nghênh hoàng đế, nói: “Công tử đã ngủ rồi…”

“Ngủ rồi cũng không sao, chỉ là Minh Châu phu nhân muốn nhìn một cái thôi.” Nam nhân bước lên trước một bước, xốc rèm trướng lên, lại thấy có hai cái đùi nho nhỏ gác ở trên người Tùy Ly, Ô Tinh Tinh ngủ đến xiêu xiêu vẹo vẹo.

Minh Châu phu nhân đi ra phía trước, còn không đợi tấm lòng từ mẫu phát tác ra.

Ủa?

Sao lại là hai đứa?

Minh Châu phu nhân vội quay đầu nhìn nam nhân, sắc mặt nam nhân đã không được tốt lắm, y hỏi: “Sao Đế Cơ lại ở chỗ này?”

Cung nhân run run rẩy rẩy muốn quỳ xuống: “Hai huynh muội thân thiết… Buổi tối cũng luyến tiếc rời đi…”

Nam nhân cảm thấy không đúng: “Buổi chiều ta mới vừa đi xem Đế Cơ rồi, sao buổi tối lại ở chỗ này? Buổi tối nàng lén lút không ngủ, tới nơi này tìm người chơi?”

Nam nhân rất không vui.

Cảm thấy giống như một vòng thân thiết kia, bị ai đó chặn lại một nửa ở trên đường vậy.

Y khom lưng, bế Ô Tinh Tinh lên.

Minh Châu phu nhân thấy thế sợ tới mức muốn mệnh.

Lại thấy nam nhân mạnh mẽ lắc Ô Tinh Tinh tỉnh dậy, nói: “Hôm nay còn không chịu nghe quả nhân kể với ngươi chuyện tam công lục khanh chết tiệt kia! Lại lén đến nơi này! Dậy nghe quả nhân kể cho hết!”

---

Ô Tinh Tinh: ?

Tùy Ly: ?

Ô Tinh Tinh là bị lay tỉnh, nhưng Tùy Ly thì xuất phát từ cảnh giác theo bản năng đánh thức.

Ô Tinh Tinh mắt lim dim buồn ngủ, không chút nghĩ ngợi nói: "Không nghe không nghe..."

Chờ tầm mắt hoàn toàn khôi phục sự rõ ràng, nàng mới nhìn rõ, à, nàng ở trên giường của Kiêm Hà cung, mà Hoàng đế Thái Sơ thì đang đứng ở trước giường.

Phía sau còn có một đại mỹ nhân đang đứng.

Sau đó nữa là cung nhân quỳ đầy đất...

Hoàng đế Thái Sơ đưa tay ra, để nàng quay người lại, sau đó ngồi yên.

Y hỏi: "Tỉnh rồi?"

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng gật đầu.

"Mới vừa rồi nghe thấy quả nhân nói gì không?" Nam nhân hỏi.

Ô Tinh Tinh lắc đầu.

"Ngươi đến chỗ này vào lúc nào?"

"Giờ Hợi... Đi? Ta không nhớ lắm."

"Trời lạnh tuyết rơi nhiều như vậy, ngươi đi ra bên ngoài không cảm thấy lạnh sao?" Nam nhân trầm giọng nói.

Ý trong lời này của Hoàng đế Thái Sơ chính là muốn hỏi nàng, như vậy có đáng giá hay không.

Ô Tinh Tinh ngồi ở trong chăn, gò má trắng như tuyết, nàng vô cùng thành thật nhẹ giọng nói: "Có lạnh một chút."

Chỉ là có lẽ liên quan đến kim quang, cho dù là thân thể người phàm cũng không yếu ớt như vậy.

Nhưng Ô Tinh Tinh vẫn ngửa đầu lên nhìn nam nhân nói: "Vậy có kiệu để ngồi không?"

Nam nhân: "..."

Tùy Ly nghe được đối thoại của hai người này, khuôn mặt không cảm xúc cũng có chút co rút lại.

Ngay lúc Minh Châu phu nhân không nhịn được nghĩ mình có nên quỳ xuống cầu xin tha thứ cho con trai hay không, bỗng nhiên Hoàng đế Thái Sơ quay đầu lại nhìn về phía nàng ta, hỏi: "Nhìn rõ ràng chưa?"

Minh Châu phu nhân: "Hả?"

Hoàng đế Thái Sơ xụ mặt xuống, tỏ ra không kiên nhẫn.

Minh Châu phu nhân vội vàng tỉnh hồn lại nói: "Đã, đã nhìn rõ ràng rồi.”

"Ừ, vậy thì đưa Minh Châu phu nhân trở về đi." Lời này là Hoàng đế Thái Sơ nói với cung nhân ở bên cạnh.

Minh Châu phu nhân ngây ngẩn.

Đây là muốn nàng ta trở về sao?

Nhưng nàng ta cũng không dám chống lại ý của hoàng đế, chỉ có thể lại nhìn Tùy Ly, rồi sau đó cúi đầu đi theo cung nhân ra ngoài.

Ô Tinh Tinh chỉ về phía nàng ta, hỏi: "Nàng trở về không lạnh sao?"

Nam nhân nói: "Tuổi còn nhỏ, trái lại biết cách quan tâm người khác."

Minh Châu phu nhân nghe những lời này, không khỏi muốn mỉm cười.

Nam nhân lại nói: "Nhưng không có quan tâm đến quả nhân."

Lần này Minh Châu phu nhân cũng không dám cười, thầm nghĩ sao mình có thể so được với bệ hạ được chứ?

Bình Luận (0)
Comment