Chỉ là đến cùng, người nam nhân vẫn sai người lấy áo khoác ngoài đến, sau đó để Minh Châu phu nhân phủ thêm áo khoác mới rời đi.
Không lâu lắm, trong điện lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả cung nhân cũng tạm thời lui xuống.
Tùy Ly hơi căng thẳng, cũng đã làm xong chuẩn bị.
Nhưng nam nhân cũng chỉ là hơi liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó hỏi Ô Tinh Tinh: "Giờ Hợi hôm qua ngươi ở chỗ nào?"
"Chỗ này."
"Ngày kia thì sao?"
"Chỗ này."
"Ngày hôm kia nữa thì sao?"
"... Chỗ này."
Ô Tinh Tinh mới nói xong, không tránh khỏi bị nam nhân nhìn chăm chú.
Nam nhân lạnh lùng nói: "Sợ nó chết như vậy sao?"
Ô Tinh Tinh hơi căng thẳng, sau đó vội vàng gật đầu.
"Sao lại mềm lòng như vậy..." Nam nhân nhíu mày thấp giọng nói một câu, "Đế cơ phải có một trái tim cứng rắn lạnh lùng.
Ô Tinh Tinh hiếu học hỏi y: "Cứng rắn lạnh lùng là như thế nào?"
"Giết người không chớp mắt, người thân, thuộc hạ chết trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt."
Ô Tinh Tinh vẫn cảm thấy mình có tiềm năng giết người không chớp mắt.
Chỉ là nàng còn chưa từng giết người, ừ, giết yêu quái tương đối thành thạo.
Ô Tinh Tinh lại càng co rụt vào trong chăn, khuôn mặt càng trở nên trắng như tuyết, cũng càng nhỏ.
Nàng nhìn nam nhân: "Nếu như cha chết ở bên cạnh ta, ta vẫn sẽ thay đổi sắc mặt." Nàng nói: "Sẽ rơi nước mắt."
Nam nhân hơi hốt hoảng một chút, nhưng rất nhanh đã bày ra bộ dạng lạnh lùng không có cảm xúc dư thừa.
Y cười lạnh nói: "Còn nhỏ tuổi, ngươi biết cái gì gọi là chết sao?"
"Máu chảy hết, không nhúc nhích nữa, cũng sẽ không nói chuyện, cũng sẽ không cười nữa." Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói.
Nam nhân không ngờ nàng thật sự biết.
Nam nhân hỏi: "Người nào nói với ngươi thế?"
Tiểu yêu quái nói khoác mà không biết ngượng: "Ta tự mình nghĩ ra."
Nam nhân cười một chút, không nói chủ đề này nữa. Y hơi quay đầu nhìn lướt qua con trai của Minh Châu phu nhân.
Tuổi còn rất nhỏ, lại bị bệnh thoi thóp, nói cũng ít, hình như không có được nửa thông minh như tiểu Đế cơ.
Nam nhân thay đổi sắc mặt, rồi nói: "Buổi chiều quả nhân nói đến chỗ nào rồi?"
"... Hả?" Ô Tinh Tinh ngẩn ra.
Nam nhân thấy thế thì trầm giọng nói: "Quả nhân nói đến chuyện trị thủy, ngươi đã tựa vào chân quả nhân ngủ rồi."
Ô Tinh Tinh hoàn toàn không cảm thấy có gì đó không đúng: "Ta nghe không hiểu nha."
Tiểu yêu quái mù chữ có lý chẳng sợ.
Nam nhân cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ tiếp tục nói: "Ý của quả nhân là phái Ba Tề đi Đồng Đô trị thủy, nhưng mà ý của Tống Duẫn là phái Lận Trác đi, Bàng Khanh Sĩ thì muốn Trọng Ấp đi, hai người này ồn ào rất lớn trong triều.”
Ô Tinh Tinh: ?
Nàng không nhịn được ngáp một cái, lại có chút buồn ngủ rồi.
"Không nhắc đến người của mà Tống Duẫn đề cử, nhưng Bàng Khanh Sĩ kia xem quả nhân là người mù à? Không biết Trọng Ấp kia là huynh Đế cơt chèo của hắn ta sao!"
"Dưới cơn tức giận, quả nhân rút kiếm ra, sau đó lại cắm về."
Ô Tinh Tinh: ???
Tùy Ly: "..."
"Đến cùng đã làm hoàng đế khác với khi làm tướng quân." Nam nhân nhíu mày, lệ khí giữa chân mày ngày càng nặng, y nói: "Mấy tên quan viên tiền triều để lại này thật không có tên nào đàng hoàng. Nếu không phải tân triều mới thành lập, không thể thiếu quan viên. Quả nhân đã giết hết cửu tộc bọn họ rồi."
Tùy Ly biết người này không có nói khoác.
Nam nhân này một thân tràn đầy mùi máu tươi, dù đã thay đổi thân phận khác, nhưng cũng không che giấu được bản tính giết hại từ trong xương.
Nam nhân lại nói: "Quả nhân lệnh cho ba người được đề cử mỗi người dâng một tấu chương trị thủy. Tấu chương trị thủy ở trong tay quả nhân, chọn trúng ai, đây không phải là do quả nhân quyết định sao? Chỉ là hai người Tống Duẫn và Bàng Khanh Sĩ kia vẫn nên dạy dỗ một chút..."
Tùy Ly: "Sao không nâng một đánh một?"
"Cái gì?" Nam nhân nghe vậy thì quay đầu lại, lúc này mới nghiêm túc nhìn Tùy Ly.
Giọng nói của Tùy Ly vừa non nớt lại khàn khàn, nam nhân xác nhận mình không có nghe lầm.
Tùy Ly cũng hơi không được tự nhiên.
Hắn là một tu sĩ, theo lý mà nói, phải cách xa đấu tranh quyền lợi trên cõi trần, không nên có một chút suy nghĩ nào.
Nhưng lúc nãy nói ra như vậy, giống như xuất phát từ bản năng trong xương của hắn, giống như một loạt bản năng ăn cơm uống nước vậy.
Lúc này nam nhân quay đầu nhìn Ô Tinh Tinh, hỏi: "Ngươi biết nó đang nói gì không?"
Ô Tinh Tinh: "..."
Nam nhân tập trung nhìn lại.
Đầu của tiểu Đế cơ đã ngã xuống, người chôn vào bên trong chăn, đã ngủ rồi.
Nam nhân buồn bực nói: "Hôm nay chuyện quả nhân nói, khó hiểu như vậy sao?"
Y còn muốn để cho con trai của Minh Châu phu nhân cẩn thận nhìn tiểu Đế cơ vỗ mu bàn tay an ủi y như thế nào.
Lần này ngược lại tốt rồi.
Vật nhỏ chổng mông lên, ngủ còn ngon hơn so với bất kỳ ai.
Nam nhân cúi đầu bế Ô Tinh Tinh lên.
Y cũng không nói chuyện với Tùy Ly, ôm Ô Tinh Tinh lên thì nghiêng đầu đi, hiển nhiên là muốn đưa người về điện Bạch Hổ.
Tùy Ly rũ mi mắt, cũng không lên tiếng bảo y đứng lại.
Hiếm thấy về một đêm ngủ cũng tốt.
Mấy ngày nay cổ họng của hắn ngứa ngáy, muốn ói máu ra, nhưng lại không ói được.
Nếu tiểu yêu quái thấy, chỉ sợ sẽ chỉ vào máu của hắn nói: "Sao máu của ngươi không thơm nữa?"
Tùy Ly giơ tay lên đè lồng ngực, nhắm mắt ngủ.
Hôm sau.
Ô Tinh Tinh tỉnh lại ở điện Câu Dực.
Nàng bò dậy, đã thấy bóng người nam nhân đang lật sách.
Sách trên bàn của nam nhân chất rất cao, phía trên viết cái gì mà 《 Thủy kinh》《 Thủy kinh chú》《 Thủy lợi tập 》. . .
Mà những chữ này Ô Tinh Tinh đều biết.
Ô Tinh Tinh lại gần một chút, thấy hai mắt nam nhân nhắm lại, thần hình thẳng tắp, giống như một bức tượng điêu khắc... Ngủ rồi.