Ô Tinh Tinh: ?
Buồn ngủ nhanh như nàng nha!
Không lâu lắm có cung nhân đến gọi Hoàng đế Thái Sơ tỉnh lại.
Hôm nay y còn phải lên triều.
Ô Tinh Tinh hiểu từ lên triều này, chính là giống với trấn nhỏ dưới chân núi hoang lúc trước, lão Vương phải mỗi ngày đi bày hàng bán bánh nướng, Phân Nương phải mỗi ngày đi theo mẹ chồng bán rượu ngọt...
Mỗi ngày mỗi người đều phải làm việc, là vì mưu sinh.
Quá khổ rồi.
Cũng may nàng còn là một đứa bé nhân loại!
Lúc này Ô Tinh Tinh lại leo về giường ngủ thêm một chút, sau khi rời giường thì ăn một cháo đậu nóng hổi.
Hoàng đế Thái Sơ đã lên triều rồi.
Hôm nay ba người được đề cử đã nộp phương án trị thủy cho y, nam nhân xem sơ lược, cũng không biết phương án của người nào tốt hơn.
Nếu viết về tác chiến trên nước như thế nào, y vô cùng có quyền lên tiếng.
Thôi, không sao.
Vốn dĩ chuyện này cũng chỉ làm dáng một chút mà thôi...
Hoàng đế Thái Sơ chọn ra một phương án trị thủy hợp với suy nghĩ của y ra.
Chỉ là lúc này bỗng dưng trong đầu vang lên một câu nói kia: "Sao không nâng một đánh một?"
Nếu là đặt ở chiến trường, khi hắn muốn đánh thành Hạc Hoài và thành Dư Đường.
Nâng một đánh một là, kết minh với một thành, tấn công thành còn lại. Như vậy làm ít công to.
Chỉ là từ trước đến nay y chưa từng làm như vậy.
Y đều là dẫn quân đánh chiếm hai thành kia, chuyện này rất khó khăn sao?
Chỉ là chuyện trên triều đình... Có chút khó khăn.
Hoàng đế Thái Sơ nhíu mày.
Y đè tay muốn rút đao của mình, lại mang ba phương pháp trị thủy. Rồi sau đó sai người mời quân sư ngày xưa của mình đến.
Hai vua tôi thương lượng một trận.
Cuối cùng thông qua rút thăm chọn huynh Đế cơt chèo của Bàng Khanh Sĩ.
Buổi tối ngày hôm đó.
Ô Tinh Tinh vẫn trộm đi đến Kiêm Hà cung.
Nàng quen cửa quen nẻo mờ tới mép giường của Tùy Ly, khó khăn dùng tay chân ngắn ngủn leo lên.
Tùy Ly hơi bất ngờ.
Hoàng đế Thái Sơ không phải hạn chế nàng đến đây sao? Y ôm nàng về rồi, nàng vẫn muốn đến?
Trái tim của Tùy Ly giống như có ai đó nhẹ nhàng xoa một cái.
Vì vậy hắn mặt không thay đổi hỏi Ô Tinh Tinh: "Nếu có một ngày ta chết..."
Ô Tinh Tinh ngẩn ngơ: "Hả?"
Tiểu yêu quái sẽ thay đổi sắc mặt vì hắn, sẽ rơi nước mắt sao?
Sẽ đi.
Bị mất đồ tiểu yêu quái cũng sẽ khóc, Quý Viên chạy cũng sẽ khóc, chắc hắn ở trong lòng nàng quan trọng hơn Quý Viên... đúng không?
"Ngươi sẽ không chết." Tiểu yêu quái chắc chắn nói.
Vì vậy Tùy Ly cũng không hỏi nữa, hắn thấp giọng đáp lại: "Ừ, ta sẽ không chết."
Bên trong màn trướng diễn ra hình ảnh ấm áp.
Bỗng nhiên một bàn tay vén màn trướng lên, Hoàng đế Thái Sơ mang theo sắc mặt âm trầm đứng ở mép giường, ôm Ô Tinh Tinh từ trong chăn ra.
"Hôm nay không cho phép ngủ ở chỗ này." Hoàng đế Thái Sơ nói.
"Nhưng mà..."
"Sợ nó chết có phải hay không?" Hoàng đế Thái Sơ vẫy tay.
Chỉ thấy một nam nhân râu dài bạc trắng, tiến lên khom người nói: "Thần là y quan, tên Thân Tật, hôm nay sẽ do thần tới ngủ với công tử."
Tùy Ly: "..."
Ô Tinh Tinh: ???
Tại sao có thể! Đó là phu quân của nàng mà!
Nhưng làm được gì lúc này nàng chỉ là một cô nhóc thôi.
Hoàng đế Thái Sơ đặt nàng lên vai của mình, cứ thế mang Ô Tinh Tinh đi.
Trong lòng Hoàng đế Thái Sơ có mấy phần bất mãn đối với con trai của Minh Châu phu nhân.
Chỉ là một chút bất mãn này, chờ ngày hôm sau lên triều, khi y tuyên bố Trọng Ấp do Bàng Khanh Sĩ tiến cử đi Đồng Đô trị thủy, đã tiêu tán không ít.
Trừ Tống Duẫn ra, ánh mắt chúng thần trong triều nhìn y đều rất sáng, từng người hận không thể lập tức máu chảy đầu rơi vì y.
Những văn sĩ này thật quái dị.
---
Hôm đó Hoàng đế Thái Sơ từ trong miệng của quân sư biết được vì sao những văn sĩ này lại kỳ lạ như vậy.
"Bê hạ mưu kế hay!" Quân sư vừa vào cửa đã quỳ xuống bên cạnh nam nhân, lạy một cái.
Rồi sau đó nói tiếp: "Trước khi bệ hạ lên ngôi là một võ tướng, phần lớn thuộc hạ đều là võ phu. Từ sau khi bệ hạ lên ngôi, phần lớn văn thần trong triều đều lo lắng bệ hạ sẽ dũng võ lực ép văn nhân."
"Lại nói, trong bọn họ, cũng không thiếu quan lại tiền triều, mặc dù quy thuận, nhưng vẫn lo lắng không biết ngày nào mình bị rơi đâu."
"Lúc này bệ hạ chọn nhân tài có thể đảm nhận công việc, mà không có đối xử khác biệt giữa văn và võ, cũng không phải chỉ gần gũi với võ tướng... Bảo bọn họ sao có thể không kích động được? Tất nhiên đều nguyện ý dốc sức vì bệ hạ, để muốn bệ hạ thưởng thức mình!"
Thì ra là như vậy.
Nam nhân thầm nghĩ.
Trái lại hành động này chính là một mủi tên bắn trúng hai con chim.
Mặc dù nam nhân rất lạnh nhạt chuyện lên triều, y cũng không thích mấy văn thần kia lắm, nhưng y vẫn biết được, muốn quản lý quốc gia, tất nhiên phải cả triều đều hiệp lực mới được, mà không phải chỉ dựa vào sức một mình của y.
Nếu những văn thần này cam tâm tình nguyện cúc cung tận tụy cho y, đó là một chuyện vô cùng tốt!
Nam nhân lại suy nghĩ đến chuyện khác.
Thầm nghĩ trái lại con trai Minh Châu phu nhân rất thông minh, chẳng lẽ nhỏ tuổi như vậy đã thông hiểu thiên địa cổ kim?
Hoàng đế Thái Sơ nghĩ như vậy cũng không kỳ lạ.
Nơi này là triều đại dùng cúng tế để tương thông với trời đất thần linh, ghi chép trong sử sách của bọn họ phần nhiều là kết hợp giữa thực tế và thần thoại.
Trong đó từng ghi chép lại hai vị thần tiên.
Một người năm bốn tuổi đã có thể tự mình xem một đống sách, rồi sau đó mở miệng thành thơ, bảy tuổi đánh được nhạc khí bằng đá, ngay cả quốc vương sau khi nghe xong cũng phải khen ngợi như tiếng nhạc thần tiên, rất làm cho người ta rung động. Vì vậy khi mười tuổi người đó làm Thái chúc, đứng hàng chúc quan.