Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 211

Chương 211 -
Chương 211 -

Một người khác thì càng thần hơn nữa, nói là có thể mời tổ tiên đến. Người này quanh năm nhắm mắt, lúc mở mắt ra, nhìn ai thì đều có thể nói ra lai lịch đời người của người kia. Mới mở miệng ra, càng có thể nói phán đoán quốc gia đại sự. Tiên đoán nhân tai nhân họa, chưa bao giờ có sai lầm.

Có ví dụ như vậy của lúc trước.

Sự "khác thường" của Tùy Ly cũng không được xem là gì.

Chỉ là năm nay con trai Minh Châu phu nhân mấy tuổi tuổi.

Hình như còn nhỏ hơn cả người bốn tuổi nữa?

Thôi.

Hoàng đế Thái Sơ cho quân sư thối lui, đứng dậy đi Kiêm Hà cung.

Trong cung Kiêm Hà vẫn tràn ngập mùi thuốc, chỉ là các cung nhân đã làm việc chuyên cần nhanh nhẹn hơn lúc trước. Ai bảo, mỗi ngày Đế cơ đều muốn đến chỗ này?

Nếu để cho Đế cơ cảm thấy không thoải mái, đó chính là phiền phức lớn.

Hoàng đế Thái Sơ hơi liếc nhìn cung nhân, giơ tay lên ngăn cản bọn họ lên tiếng.

Y đi thẳng về phía trước.

Vòng qua bình phong, đã thấy một cái giường nhỏ.

Màn trướng rơi xuống, được chắn rất kỹ, hoàn toàn bao hết giường nhỏ.

"Đang ngủ?" Nam nhân trầm giọng nói.

Rất nhanh giọng nói của Tùy Ly nhẹ nhàng vang lên: "Bẩm bệ hạ, không có."

"Vậy là bị bệnh?" Nam nhân nói xong lại tự mình nói tiếp: "À, hình như mỗi ngày ngươi đều bị bệnh."

Nam nhân cười nói: "Hôm đó tuy ngươi chỉ nói một câu, nhưng đúng là rất chính xác. Nâng một đánh một, quả thật có mấy phần thú vị."

Y đi đến gần, hiếm khi có bộ dạng cha hiền.

Nam nhân ngồi xuống mép giường, màn trướng bị y đè dưới bắp đùi, trụ móc màn trướng bị kéo căng, phát ra một tiếng két.

Y trầm giọng nói: "Ngươi nói, quả nhân nên thưởng gì cho ngươi đây?"

Tiếng nói của y hùng hồn, thân hình cao lớn uy vũ ngồi trên mép giường.

Đổi thành đứa bé khác, sao còn quan tâm y nói gì, thấy cảnh tượng này cũng bị dọa sợ khóc rồi.

Tùy Ly ở bên trong màn trướng hơi dừng lại suy nghĩ.

Thưởng như thế nào?

Chỉ là không chờ Tùy Ly mở miệng.

Bỗng nhiên màn trướng bị vén lên một khe hở, một cái đầu nhỏ chải tóc song kế đáng yêu chui ra, non nớt nói: "Thưởng ta cho hắn."

Là Ô Tinh Tinh.

Nam nhân: ???

Tùy Ly: !!!

Trên gương anh tuấn lạnh khốc của nam nhân hiện ra một nụ cười khó coi dữ tợn, sau đó mới từ trong cổ họng nói ra từng chữ: "Nghĩ thật là đẹp."

Lời này cũng không biết là nói với Ô Tinh Tinh hay là nói với Tùy Ly nữa.

"Ồ." Ô Tinh Tinh cũng biết chuyện này không dễ dàng như vậy, nàng lắc đầu, đang muốn lùi về bên trong màn trướng.

Nam nhân đè đầu nhỏ của nàng xuống, hỏi: "Bây giờ là giờ nào?"

Ô Tinh Tinh nào biết được, không chút nghĩ ngợi nghiêng đầu nhìn Tùy Ly.

Tùy Ly cảm thấy nàng đáng yêu, thậm chí còn có mấy phần buồn cười.

Tùy Ly hơi cong môi mỉm cười, lúc này mới nói: "Chắc là giờ Thân rồi."

"Giờ Thân vẫn là ban ngày, mặt trời nhô cao còn chưa lặn về phía tây, ngươi đã đến chỗ này? Ngay cả chuyện thừa dịp ban đêm lén lút đến cũng không cần làm nữa?" Hoàng đế Thái Sơ nhướng mày, giống như muốn tức giận.

Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Buổi tối đến cũng vô ích nha, ngày hôm trước ngài bắt ta về, còn giữ y quan ở lại chỗ này. Ta cực khổ lắm mới đến nơi này, mới vừa nghỉ ngơi có một chút thôi." Nàng càng nhỏ giọng oán giận nói: "Mông còn chưa ngồi nóng nữa. Cho nên không thể làm khác hơn là tới vào ban ngày."

Nam nhân thầm nghĩ, nếu bây giờ quả nhân lại bắt người về, ngươi lại muốn lúc nào tới chỗ này.

Ban ngày rồi buổi tối cũng không còn lựa chọn khác!

Chỉ là không đợi nam nhân mở miệng, Ô Tinh Tinh lại nói: "Ta cũng không có kiệu ngồi, đêm qua ra ngoài vào buổi tối, còn té lộn mèo một cái trên cầu thang."

May mà hôm nay nàng còn nhỏ, các cung nhân rất sợ nàng bị lạnh, cho nên bọc nàng rất kín.

Nàng lăn lóc trong tuyết, rồi bò dậy cũng không có bị gì.

Sau khi Tùy Ly nghe xong, nhất thời sắc mặt thay đổi: "Té chỗ nào?"

Nàng hoàn toàn không có nói với hắn.

Ô Tinh Tinh vỗ vào bắp chân của mình.

Tùy Ly muốn vén vạt váy của nàng lên, kéo ống quần xuống xem một chút.

Chỉ là cuối cùng cũng không thích hợp lắm.

Chuyện này vẫn nên để cung nữ làm.

Tùy Ly ngước mắt lên.

Mà lúc này Hoàng đế Thái Sơ cúi người véo má mềm mại của Ô Tinh Tinh, nhíu mày nói: "Có khóc không?"

Ô Tinh Tinh lắc đầu một cái.

Nam nhân hình như rất hài lòng với sự "can đảm" của nàng, lúc này y mới lên tiếng hỏi: "Muốn truyền y quan đến khám không?"

Ô Tinh Tinh lắc đầu, nói: "Không có gì đáng ngại."

Nam nhân ngồi dậy, cũng không cưỡng ép xem y quan, chỉ nói: "Đế cơ đừng biến thành một nhóc con què là được."

Ô Tinh Tinh nhỏ giọng phản bác: "Còn chạy được rất nhanh đó."

Bị ồn ào như vậy, nam nhân cũng mất suy nghĩ muốn bắt Ô Tinh Tinh về, y lại nhìn về phía Tùy Ly, hỏi: "Ngươi muốn gì?"

Tùy Ly không có gì mong muốn cả.

Ô Tinh Tinh đang ở trước mắt hắn.

Mặc dù bọn họ còn phải đi tìm Diệp Chỉ Quân, nhưng chuyện này không thể nói với người ngoài được.

Vì vậy Tùy Ly chỉ có thể nói thứ không quan trọng.

Hắn nói: "Mong bệ hạ thăm mẫu thân thay ta."

Tình cảm của hắn rất lạnh nhạt, nhưng từ miệng nói ra, lại giống như có tình cảm mẹ con thâm sâu với Minh Châu phu nhân.

Hoàng đế Thái Sơ cười một tiếng: "Chuyện này thì có gì khó đâu Ngươi nghĩ xong chưa?”

Tùy Ly gật đầu.

"Vậy quả nhân sẽ đi thăm Minh Châu phu nhân thay ngươi." Hoàng đế Thái Sơ nói xong, xoay người đi ra ngoài, chỉ là đi chưa được hai bước, y nhớ đến gì đó, dừng bước chân lại nói: "Đế cơ phải trở về trước giờ dậu, chờ trời tối, đừng có mà lại té nữa."

Ô Tinh Tinh nằm trên giường, đầu nhỏ gật gật: "Đã biết, đã biết."

Sau khi Hoàng đế Thái Sơ rời đi vẫn là sai người đưa chút vàng bạc đến.

Bình Luận (0)
Comment