Tất nhiên cung nhân Kiêm Hòa cung vô cùng vui mừng.
Hoàng đế mới lên ngôi, thủ đoạn tàn bạo, từ trong tay của quan lại tiền triều đào được không ít vàng bạc bảo bối. Mà hậu cung của hoàng Đế cơn chưa nhiều, trong ngày thường những vàng bạc bảo vật này đều không có cơ hội nhìn ánh sáng mặt trời.
Trước mắt công tử được thưởng nhiều như vậy, bọn họ cũng có thể ưỡn thẳng sống lưng.
"Nô tì khóa lại cho công tử." Cung nhân vui vẻ ra mặt.
Lại thấy tiểu công tử trên giường nhỏ vẫn vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt.
Chắc là ốm yếu xanh xao lấn át sự vui mừng trong lòng đi? Cung nhân thầm nghĩ.
"Lấy tới đây." Tùy Ly nói.
Cung nhân ngẩn ra, mấy người vội vàng bưng đến trước mặt Tùy Ly.
Tùy Ly quay đầu nhìn Ô Tinh Tinh, hỏi: "Có muốn không?"
Bây giờ Ô Tinh Tinh có rất nhiều thứ này.
Nàng không còn là tiểu yêu quái nghèo rớt mồng tơi ở núi hoang nữa rồi.
Không đợi Ô Tinh Tinh trả lời, Tùy Ly cũng không thèm để ý, hắn nói: "Cho ngươi."
"Công tử!" Cung nhân buột miệng la thất thanh, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột.
Sao... sao có thể dễ dàng cho Đế cơ toàn bộ như vậy?
Đế cơ không thiếu những cái này!
Công tử có thể được bệ hạ ban thưởng, còn biết lên tiếng giúp Minh Châu phu nhân tranh ân sủng, tuy công tử tuổi còn nhỏ, nhưng là một người vô cùng thông minh.
Sao bây giờ lại trở nên hồ đồ rồi?
Mà bên này Ô Tinh Tinh nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Đều cho ta sao?"
Còn muốn hết?
Cung nhân nghe vậy, thiếu chút nữa hai mắt tối sầm lại bất tỉnh.
Tùy Ly: "Ừ."
Hắn trả lời xong, vươn tay lấy một cái hộp qua.
Tròn vo, như hạt đậu nành, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Đó là đậu vàng.
"Thưởng cho các ngươi." Tùy Ly nói.
Cung nhân lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ cực độ, sau đó là mừng như điên.
Bọn họ chưa từng thấy qua chủ nhân hào phóng như vậy!
Mọi người vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn công tử ban cho, ai còn để ý công tử ban thưởng tất cả mọi thứ còn lại cho ai chứ?
Công tử hào phóng như vậy, thật sự là một chuyện may mắn lớn đối với bọn họ!
Lúc này Ô Tinh Tinh thò đầu ra nhìn những cung nhân này.
Cuối cùng tiểu yêu quái vẫn biết suy nghĩ một chút cho người khác, nàng liếm môi một cái, nói: "Ngươi giữ đi."
"Ngươi không muốn?"
"Ừ, ngươi giữ cho mình dùng đi. Có thể mua đồ ăn, có thể mua đồ chơi, có thể thưởng cho người khác..."
"Ta không cần."
"Tại sao không cần? Ngươi không có đồ mình muốn sao?" Ô Tinh Tinh tò mò nhìn Tùy Ly.
"... Không có."
“Vậy cũng sẽ từ từ có nha, bắt đầu hôm nay sẽ có..."
Vào lúc này, trái lại tiểu yêu quái nói chuyện rất mạch lạc rõ ràng.
Tùy Ly dựa vào đầu giường, nhìn Ô Tinh Tinh, hỏi: "Ngươi không thích những cái này sao?" Càng thích linh thạch hơn? Hoặc là nên nói, tiểu yêu quái càng thích đồ có chứa linh khí hơn. Giống như linh tuyền của Phục Hi tông vậy.
Nếu là như vậy, mấy thứ vàng bạc này cứ để lại cung Kiêm Hà.
Chờ rời khỏi gương Hoa Duyên, thì đưa một ít đồ nàng thích.
Nhưng Ô Tinh Tinh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Thích, chỉ thích một chút. Hơn nữa, ở trong cung điện của ta, có quá nhiều quá nhiều. Chất cao thế này."
Tùy Ly: "Đều là bệ hạ cho?"
Ô Tinh Tinh : "Ừ."
"Vậy thì cũng nhận của ta đi."
"Hả?"
Trên mặt Tùy Ly vẫn không có biểu cảm gì, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài thông qua khe hở của màn trướng rơi xuống trên mặt của hắn.
Hắn thấp giọng nói: "Đó là bệ hạ cho ngươi, đây là ta cho ngươi."
Rất nhanh trên mặt Ô Tinh Tinh lướt qua một chút mờ mịt.
"Không muốn nhận?" Tùy Ly hỏi.
Ô Tinh Tinh lắc đầu.
"Vậy tại sao không nói chuyện."
"Ta đang suy nghĩ ngươi đối với ta thật tốt." Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Ta không muốn, ngươi cũng muốn cho ta."
Nghe nửa câu đầu, rất là làm cho người ta cảm động.
Nhưng nghe nửa câu sau thì có chút kỳ lạ. Các cung nhân đều ngây ngốc nghĩ như vậy.
Tùy Ly im lặng giơ tay lên véo nhẹ gò má của Ô Tinh Tinh: "Ừ, vậy một lát cầm về điện Bạch Hổ đi."
Ô Tinh Tinh gật đầu.
"Để ta xem chỗ bị thương một chút." Tùy Ly nói.
"Thương?... A, là nói vết thương ta bị té sao?" Ô Tinh Tinh nhanh chóng vén váy lên, lại cuộn ống quần lên, vỗ vào bắp chân của mình: "Ngươi nhìn đi, không có gì cả."
Trong lòng Tùy Ly hơi thả lỏng một chút, kéo ống quần của Ô Tinh Tinh xuống, thuận tiện còn thành thật kéo vạt váy của nàng về lại chỗ cũ.
"Còn muốn chơi không?" Tùy Ly hỏi.
"Ừ ừ!"
Tùy Ly lại kéo màn giường trở nên kín kẽ, không để cho cung nhân bên ngoài nhìn thấy. Rồi sau đó hắn mới từ dưới chăn móc ra một quả cầu làm từ vải, lăn cho Ô Tinh Tinh chơi.
Đại khái đây chính là thiên tính đi.
Tiểu yêu quái cũng không cảm thấy khó chịu khi linh hồn bị nhét vào trong thân thể trẻ con.
Dù trước mắt không thể quay về thành mèo, nhưng nàng cũng thích chơi những thứ này hơn cả trẻ con của người phàm.
Một nén nhang rồi một nén nhang bị đốt cháy hết.
Cung nhân có chút nóng nảy, vội vàng ở bên ngoài nhắc nhở: "Công tử, Đế cơ, lúc này đã là giờ thân năm khắc rồi, sắp đến giờ dậu rồi?"
Nếu Đế cơ không kịp thời trở về điện Bạch Hổ, chỉ sợ bệ hạ sẽ trách tội.
Tùy Ly ở trong màn nói: "Không vội."
Cung nhân ngẩn ra, thầm nghĩ tuy tuổi tác của công tử còn nhỏ, nhưng lại có mấy phần khí thế trầm ổn bình tĩnh.
Không không, phải nói là tuổi tác quá nhỏ, không biết cho nên không sợ thôi!
Cung nhân vòng vo mấy vòng, không lâu lắm, lại sốt ruột nói: "Công tử, sáu khắc rồi!"
Tùy Ly hỏi: "Đốt mấy nén nhang rồi?"
"Hai nén..."
"Đợi thêm ba nén nhang nữa." Tùy Ly nói.
Dù cho trong lòng cung nhân vô cùng sốt ruột, nhưng quy củ hầu hạ chủ nhân đã khắc vào trong xương, nào dám chống lại lời của Tùy Ly?
Chờ đám cung nhân sốt ruột đi qua đi lại không biết bao nhiêu vòng, quả nhiên đến lúc không thể chậm trễ hơn, màn giường đột nhiên bị nhấc lên.