Bàn tay vén màn giường rất tái nhợt.
Đám cung nhân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Tùy Ly dựa vào đầu giường nói: "Đưa Đế cơ về đi."
Lúc này Ô Tinh Tinh mới vùng vẫy chân ngắn, từ trên giường nhỏ đi xuống, sau đó được cung nhân điện Bạch Hổ cõng về .
Những vàng bạc mà Tùy Ly cho nàng, tất nhiên cũng mang theo.
Chờ trở về điện Bạch Hổ, cung nhân bên cạnh Ô Tinh Tinh hỏi một câu: "Giờ nào rồi?"
Có người vội vàng liếc nhìn đồng hồ nước, rồi sau đó quay trở lại nói: "Giờ dậu."
Cung nhân sửng sốt một chút: "Vậy mà trở về đúng giờ không thừa không thiếu?"
"Cái gì?"
Cung nhân lắc đầu một cái, thầm nghĩ sao vị công tử này lại tính toán chính xác như vậy? Chỉ là vì muốn ở lâu thêm một chút với Đế cơ?
Chỉ là suy nghĩ này vừa mới muốn quên, trong đầu cung nhân bỗng dưng hiện ra câu nói kia: "Đó là bệ hạ cho ngươi, đây là ta cho ngươi".
Tuổi của công tử nhỏ như vậy, lại bá đạo như thế?
Cung nhân lắc đầu, vội vàng đuổi những suy nghĩ này ra khỏi đầu, thầm nghĩ mình đúng là điên rồi, sao có thể tính toán với suy nghĩ của một đứa bé chứ?
Chỉ là lúc này cung nhân bên trong điện Bạch Hổ, nhìn thấy Ô Tinh Tinh mang theo nhiều vàng bạc trở về như vậy, không khỏi nhìn ngây ngẩn.
Tất nhiên bọn họ đều biết, bởi vì Đế cơ sinh ra có kim quang, lại được bệ hạ ban cho cái tên "Thái Dương", cho nên ở trong cung, không, phải nói là ở Tuyết quốc, đều có địa vị được tôn sùng.
So sánh trước mắt, con trai Minh Châu phu nhân là một đứa bé đáng thương ốm yếu nhiều bệnh, nếu không phải mỗi ngày Đế cơ đều đến thăm, sợ rằng mọi người đều đã quên mất đứa bé này, ngay cả mẹ ruột cũng không dám hỏi tới.
Nhưng chính là dưới tình huống như vậy...
Đế cơ sao lại lấy đồ từ điện Kiêm Hà?
Ma ốm kia có nhiều của cải như vậy?!
Đây chẳng lẽ là Đế cơ đi tống tiền sao?
"Giày ướt rồi." Mà lúc này giọng nói của Ô Tinh Tinh vang lên.
Nhất thời cung nhân không có thời gian suy nghĩ đến cái khác, vội vàng tiến lên, đổi giày vải cho Ô Tinh Tinh.
Ở một bên khác, Hoàng đế Thái Sơ đang ở trong cung của Minh Châu phu nhân.
Tuy là ban ngày, nhưng trước giờ Hoàng đế Thái Sơ không câu nệ lễ giáo. Chờ cung nhân mà y phái trở về đây, Minh Châu phu nhân đang thay quần áo cho y.
"Bệ hạ." Người đến nhỏ giọng gọi một tiếng.
Hoàng đế đè mu bàn tay của Minh Châu phu nhân lại, lên tiếng hỏi: "Đế cơ trở về rồi?"
Cung nhân nói: "Bẩm bệ hạ, Đế cơ đã trở về, vừa khéo về trước giờ Dậu."
Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng: "Hai đứa nhỏ chút xíu, vậy còn biết canh giờ? Còn hiểu được canh sao cho vừa vặn? Đây là đang giở trò vặt với quả nhân sao?"
Cung nhân cúi đầu không dám lên tiếng tiếp lời.
Trong lòng Minh Châu phu nhân không khỏi căng thẳng.
Trong cung trẻ con cũng chỉ có hai đứa bé, một người bệ hạ nói chính là Đế cơ, vậy tất nhiên một người còn lại chính là con trai của nàng ta rồi.
Ngay lúc nàng ta do dự giữa muốn lên tiền cầu xin cho đứa bé ốm yếu kia hay giữ lại phần ân sủng của hôm nay, để cầu cho bệ hạ càng sủng ái nhiều hơn...
Chỉ nghe hoàng đế nói: "Trái lại là người thích hợp để học đánh giặc."
Minh Châu phu nhân: "...?" Hả?
Minh Châu phu nhân hốt hoảng suy nghĩ.
Nghĩ đến bộ dạng ốm yếu của đứa bé kia... Học đánh giặc? Nói không chừng chưa đi được một dặm đã chết rồi đi?
Minh Châu phu nhân không hiểu được suy nghĩ của hoàng đế, cũng không dám tùy tiện nói chuyện, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Hoàng đế Thái Sơ chính vụ bận rộn, y cũng không muốn ở lâu.
Mắt thấy mặt trời đã lặn xuống, y đứng dậy đi ra ngoài. Minh Châu phu nhân thấy cậu, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm, chỉ nghe hoàng đế nói: "Quả nhân quên nói, hôm nay quả nhân là thay con trai ngươi đến thăm ngươi. Đây là khen thưởng mà quả nhân cho nó."
Minh Châu phu nhân ngẩn ra.
Đứa bé kia... Làm chuyện gì để bệ hạ vui vẻ sao?
Nhất thời Minh Châu phu nhân thở phào nhẹ nhõm, Hoàng đế Thái Sơ không phải bởi vì thích nàng ta mà đến, nhưng chuyện này cũng không làm cho nàng ta mất mác và tức giận.
Dựa vào sắc đẹp độc chiếm ân sủng, đó chính là tiểu cô nương trẻ tuổi chưa trải qua việc đời mới có thể nằm mơ như vậy.
Hoàng đế Thái Sơ nói xong thì lập tức bước chân đi xa.
Y cũng không lập tức trở về tẩm cung của mình, mà là đi một chuyến đến phủ đệ của bề tôi.
Người này chính là Ba Tề mà y đề cử đi Đồng Đô trị thủy.
Lúc y vẫn còn là tướng quân, Ba Tề ở dưới quyền của y, là một tâm phúc mà y hết sức gần gũi.
Lần này trị thủy phái người khác đi, lúc này y đi tới phủ của Ba Tề, trái lại cũng không phải trấn an bề tôi, càng không phải xem thử người này có lòng oán giận hay không.
Chờ vào phủ, Ba Tề vội vàng mời y ăn cơm cùng.
Hoàng đế Thái Sơ quét một vòng, hỏi: "Đang muốn ăn cơm?"
Ba Tề khom người đáp một tiếng: "Vâng."
Hắn ta vừa mới nói xong, thì có một gia nô đi nhanh vào, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nói: "Tướng quân, Thiền Nữ không chịu ăn cơm, đang tìm tướng quân."
Thiền Nữ là con gái út của Ba Tề.
Gia nô này vừa nói xong, Hoàng đế Thái Sơ liền thấy một bé gái còn rất nhỏ, đang chạy đến bên này, còn chưa tới bên cạnh đã té lộn mèo một cái.
Bé gái nằm trên đất khóc lớn.
Ba Tề có bốn đứa con trai, nhưng chỉ có một đứa con gái, lại là đứa nhỏ tuổi nhất.
Hắn ta thấy vậy, lúc này đứng lên, ôm con gái vào lòng.
Thiền Nữ nằm trên vai của cha, khóc càng thêm lợi hại, nước mắt cùng với bùn đất mới vừa dính vào đều cọ vào áo trên vai cha.
Áo khoác của Hoàng đế Thái Sơ đã từng ngâm qua máu, ánh mắt của y cũng không nháy một cái, nhưng nước mắt, dính đất bùn cũng với nước mũi nhảy ra của đứa bé gái kia... Hoàng đế Thái Sơ không khỏi nhíu mày, lộ ra mấy phần ghét bỏ.