Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 214

Chương 214 -
Chương 214 -

Nhưng Ba Tề không chỉ không ghét bỏ, còn dùng tay áo lau mặt cho Thiền Nữ, lúc này mới để cho bé gái xuống, quỳ xuống với Hoàng đế Thái Sơ, sợ hãi nói: "Thần mất lễ nghi."

Hình như Thiền Nữ giống như là biết, Hoàng đế Thái Sơ là một người vô cùng đáng sợ, vì vậy dè dặt nhích lại gần người cha. Cô bé vững vàng ôm lấy cánh tay của cha, còn muốn cọ mặt lên tay cha một cái.

Hoàng đế Thái Sơ nhìn lâu một chút sau đó nói: "Đứng dậy đi."

Lúc này Ba Tề mới thả Thiền Nữ ra.

Thiền Nữ vội vàng ôm bắp đùi của cha, nói: "Ôm, muốn ôm."

Ba Tề lộ ra vẻ xấu hổ, nói mấy câu "Thần chiều hư con bé", nhưng Hoàng đế Thái Sơ cũng không nói nói gì.

Sau đó đột nhiên y nói một câu: "Đế cơ sẽ không khóc giống như nó vậy."

Ba Tề ngây ngẩn, nhất thời không biết tiếp lời nam nhân như thế nào.

Hoàng đế Thái Sơ nhìn ra nghi ngờ của Ba Tề, lại nói: "Hôm qua Đế cơ té lộn mèo từ trên bậc thang xuống."

Ba Tề bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng quan tâm hỏi: "Không biết Đế cơ có bị thương không?"

Hoàng đế Thái Sơ: "Con bé nói không có, cũng không cần mời y quan đến khám."

Cung nhân bên cạnh hoàng đế nghe vậy thì hơi hoảng hốt.

Bệ hạ đây là... Đây là khoe khoang Đế cơ mạnh mẽ hơn nhiều so với con gái út của tướng quân sao?

Nhưng Ba Tề lại không hiểu được ý của hoàng đế, hắn ta kinh ngạc nói: "Vậy bệ hạ cứ để mặc như vậy sao? Nữ nhi của thần, thấy tật y thì luôn sợ hãi. Vì vậy té dập đầu chỗ nào, cũng không để cho người ta nhìn."

Ba Tề nói đến chỗ này, ngừng lại một lát, vội vàng quỳ xuống đất: "Thần nói nhiều rồi."

Hoàng đế Thái Sơ không vui nói: "Đế cơ giống người khác sao?"

"Vâng, đúng vậy... Dù cho tuổi Đế cơ còn nhỏ, nhưng cũng đã hơn xa người bình thường. Là thần nhỏ mọn.”

Nhưng cho dù nghe Ba Tề nói như vậy, Hoàng đế Thái Sơ cũng không vui vẻ nổi.

"Thôi, trước tiên ngươi ôm con gái xuống an ủi nó đi."

"Vâng, quả thật con gái của thần rất dính thần, trong ngày thường ngay cả nương của con bé cũng không cần." Ba Tề xấu hổ, vội vàng ôm Thiền Nữ lui ra.

Thiền Nữ không biết xảy ra chuyện gì, ngoan ngoãn ôm cổ cha, còn hôn lên mặt cha một cái.

Lần này Hoàng đế Thái Sơ lại càng không vui, nhíu chặt lông mày hơn.

Chờ đến khi y rời khỏi phủ đệ của Ba Tề, đi trở về hoàng cung, dọc theo đường đi tâm trạng thật sự khó dùng lời để diễn tả.

Cuối cùng y cũng loáng thoáng ý thức được, hình như phương pháp nuôi con của mình, nói chung, là... Không đúng lắm.

Không giống với người khác lắm.

Chỉ là rất nhanh, y đã đè suy nghĩ này xuống.

Đế cơ cùng người khác không giống nhau.

Cho nên bọn họ mới là cha con.

Cha con trời sinh.

Chỉ là... hình như từ trước đến nay Đế cơ không chủ động ôm cổ y hôn y, cho tới bây giờ đều là y chủ động ném Đế cơ lên cổ thôi.

Còn nữa.

Nếu lúc y bận rộn chính sự, hoặc là một mình ở điện Câu Dực dùng bữa, Ô Tinh Tinh cũng sẽ không la hét đòi y giống như con gái của Ba Tề.

Đế cơ không có dính y.

Chẳng qua cũng được.

Cần gì phải dính như thế? Trái lại làm cho người ta chán ghét.

Hoàng đế Thái Sơ nghĩ thầm như vậy, rồi sau đó đi đến điện Bạch Hổ.

Chờ xác nhận hôm nay Đế cơ ngoan ngoãn ngủ ở trong điện, mà không phải lại đi cung Kiêm Hà, y mới trở về Câu Dực điện.

Năm tháng ở nhân gian dài một cách không bình thường, giống như chỉ là vừa mở mắt ra, nhắm lại lại, Ô Tinh Tinh đã lớn hơn một chút rồi.

Nàng đã hai năm liên tiếp đi theo Hoàng đế Thái Sợ đến hành cung ở Đình sơn cúng tế cầu phúc.

Dọc đường, Ô Tinh Tinh sẽ cố gắng đi tìm tung tích của Đại sư tỷ.

Chỉ là một chút đầu mối cũng không có.

Có lẽ là do nàng không đủ thông minh.

Ô Tinh Tinh suy nghĩ như vậy không nhịn được khẽ thở dài, chỉ tiếc Tùy Ly không thể xuất cung. Y quan trong cung nói hắn không chịu được sự lắc lư trên đường, sợ rằng dễ chết nửa đời, chỉ thiếu chút nữa là nói hắn sống không tới năm 20 tuổi.

"Hôm nay sợ rằng không trở về Đô thành kịp rồi." Bên ngoài xe ngựa, là tiếng mưa rơi đùng đùng, tiếng của nam nhân truyền vào lỗ tai của Ô Tinh Tinh.

Mưa to không ngừng, ngồi bên trong xe ngựa thì vẫn còn tốt, nhưng ở bên ngoài thì không thoải mái như vậy.

Tất nhiên bọn họ không thể tiếp tục đội mưa đi về phía trước.

"Phía trước chính là Hạnh thành, ở trong thành tìm một đại hộ ở tạm đi." Giọng nói của Hoàng đế Thái Sơ vang lên rất trầm thấp.

Hôm nay, Ô Tinh Tinh đã biết được tên của y là gì.

Hoàng đế tên là Tân Ngao.

Tùy Ly còn dạy cho nàng viết hai chữ này. Ừ, dù sao, chữ này dễ viết hơn hai chữ Tùy Ly.

Chỉ là hiện tại cuối cùng Tùy Ly cũng có một cái tên.

Thừa hưởng họ của hoàng đế, tên còn là một chữ Ly, hợp thành Tân Ly.

Như vậy không phải càng dễ viết hơn sao?

Đối với chuyện này Ô Tinh Tinh rất vui vẻ.

"Vâng!" Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng trả lời của Ba Tề.

Lần này đi Đình sơn, Ba Tề là tướng quân dẫn binh lính bảo vệ xa dư của hoàng đế.

Rất nhanh xe ngựa quẹo đến một hướng, đi đến Hạnh thành.

Ô Tinh Tinh không nhịn được vươn tay mở cửa sổ xe ngựa ra, muốn nhìn ra bên ngoài một chút.

Chỉ là mới đẩy cửa sổ ra, đã bị nước mưa bay vào đầy mặt.

Ô Tinh Tinh: "Phi phi phi."

Nàng vội vàng đóng cửa lại.

Lúc xe ngựa đến Hạnh thành, chính là lúc gần tối.

Phú thương nổi tiếng trong Hạnh thành, người ta gọi là Tiết công, trong thời tiết mưa gió này, cửa nhà của ông ta bị đập mạnh.

"Người nào vậy." Gia nô này vừa mới mở cửa, đã đối mặt với thanh kiếm lạnh như băng của binh lính.

Ngay sau đó Ba Tề dẫn đầu đi lên trước nói: "Gọi chủ nhân của các ngươi ra, lại đi nấu nước nóng, nấu đồ ăn nóng, nếu chậm trễ, ta chém đầu các ngươi."

Bình Luận (0)
Comment