Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 215

Chương 215 -
Chương 215 -

Đám gia nô giật mình trong lòng, lập tức đã biết đụng phải nhân vật lớn, vì vậy vội vàng chạy vào thông báo.

Rất nhanh trên dưới Tiết gia đã đèn đuốc sáng trưng.

Tiết công quần áo xốc xếch, vừa chỉnh lại vạt áo của mình, vừa vội vàng đi ra ngoài.

Cũng chính vào lúc này Thanh Ngưng tiên tử bị đánh thức.

Từ khi đi đến thế giới trong kính này, nàng ta chưa từng có một giấc ngủ ngon. Chỉ là nghĩ đến chuyện mình chịu khổ, chỉ sợ Ô Tinh Tinh càng khổ hơn, nàng ta mới cắn răng nhịn xuống.

Nàng ta một lòng chờ cho mình lớn lên một chút, lớn hơn một chút, khi đó sẽ có cách đi ra khỏi chỗ này, đi đến chỗ khác tìm Tùy Ly đạo quân.

Chỉ là trước mắt...

Thanh Ngưng tiên tử ngẩng đầu lên nhìn ra.

Cửa bị người bên ngoài đẩy ra.

Một phụ nhân vội vàng khoác ngoại sam, tóc tai tán loạn ở đầu vai chậm rãi đi vào. Sửng sốt nói: "Thanh Cơ, sao con lại thức rồi?"

Thanh Cơ là tên hôm nay của Thanh Ngưng tiên tử.

Phần lớn người nơi này đều đặt tên rất qua loa lại quái dị.

Chỉ là có thể có một cái tên cũng đã không tệ rồi, Thanh Ngưng tiên tử cũng chỉ có thể nhịn.

Nếu như là con gái do gia nô của Tiết gia sinh ra, ngay cả một cái tên cũng không có.

"Không ngủ được." Thanh Ngưng nói.

Phụ nhân cười, đốt nến trên bàn.

Nhất thời ánh sáng xuất hiện, chiếu sáng khuôn mặt của nàng ta. Phụ nhân này lập gia đình sớm, lúc sinh con gái tuổi cũng không lớn lắm. Cho đến bây giờ, nàng ta vẫn vô cùng xinh đẹp.

Từ phú thương thu nhận các nàng lúc trước, sau đó chuyển các nàng qua tay cho Tiết công ngày hôm nay, các nàng đã ở lại Tiết gia.

Phụ nhân, cũng chính là nương hôm nay của Thanh Ngưng, được Tiết công rất yêu thích.

Hôm nay ai cũng gọi nàng ta là "Việt Cơ".

Việt Cơ nói: "Thanh Cơ là lo lắng cho ta sao? Không sao. Hôm nay cũng không phải là vì Cử cơ tranh sủng với ta. Mà là bên ngoài có khách đến."

Nàng ta dừng lại một chút, nói tiếp: "Chắc là khách quý, Tiết công không kịp mặc quần áo chỉnh tề đã vội vàng đi ra.”

Trên mặt Thanh Ngưng tràn đầy lạnh lùng không tiếp lời.

Nàng ta chỉ cảm thấy sự phiền muộn không nói ra lời, thậm chí còn là khinh thường không vui.

Nàng ta cũng không phải là trẻ sơ sinh chân chính, tất nhiên có trí nhớ đầy đủ.

Nàng ta biết nương của mình từng là chính thê của một vị Đại tướng tiền triều.

Nhưng hôm nay thì sao.

Nương lại vô cùng tự nhiên bàn luận chuyện tranh sủng với thiếp thất...

Người nương này của nàng ta chẳng lẽ không cảm thấy... Xấu hổ mất đi tôn nghiêm sao?

Thấy Thanh Ngưng không nói gì, Việt Cơ cũng không để trong lòng.

Thuở nhỏ con gái kiệm lời, mặt mày lạnh lùng không biết đang suy nghĩ gì. Việt Cơ than nhẹ trong lòng một tiếng, ngồi xuống mép giường, giơ tay lên vỗ lưng Thanh Ngưng, nói: "Đi ngủ đi, ta dỗ con đi ngủ."

Thanh Ngưng nằm xuống, vẫn không nói chuyện.

Ngoài cửa Tiết gia.

Tiết công mới vừa đứng vững trước một trận gió mạnh thổi đến, lập tức nghe được một giọng nói trầm thấp của nam nhân: "Con đường trước cửa này của ngươi xây như thế nào vậy."

Giọng nói rất lãnh khốc, làm cho người nghe vào không tránh khỏi run rẩy theo bản năng.

Tiết công vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người nam nhân vô cùng cao lớn đứng ở nơi đó.

Nam nhân mặc quần áo màu đen, trên áo có thêu chim thú, đầu đội kim quan, khí thế bức người.

Trong lòng Tiết công run rẩy, vội vàng nhìn con đường theo hướng của người này.

Thì ra trên đường có một vũng nước đọng, nước đọng sâu. Chỉ là vị này, mới vừa rồi không cẩn thận bị nước dơ bắn lên vạt áo sao.

Nhưng nam nhân chân dài, bước qua một bước không phải là được rồi sao.

Không chờ Tiết công lại tiếp tục nhìn, hai binh lính bên cạnh đi lên đè ông ta xuống, lạnh lùng nói: "Sao dám nhìn thẳng vào thiên nhan?"

Tiết công ngây dài, lúc này mới biết thân phận của nam nhân kia.

Vậy mà, vậy mà lại là vị Hoàng đế Thái Sơ nổi tiếng tàn bạo kia!

Trên dưới Tiết gia lấy Tiết công làm đầu, rối rít quỳ xuống dập đầu, miệng hô: "Bệ hạ."

Chờ bên này làm xong lễ, lại ngẩng đầu lên.

Lúc này Tân Ngao đã đi tới bên ngoài xe ngựa của Ô Tinh Tinh.

"Xuống đi." Tân Ngao trầm giọng nói.

Y vén rèm lên, quả thật không giống như một người cha tốt dịu dàng.

Ô Tinh Tinh nhấc váy nhảy xuống.

Đội mưa cũng không sao.

Tiểu yêu quái không quan tâm nhiều đến chuyện này!

Còn chưa chờ nàng nhảy, Tân Ngao đã khom người cúi đầu, vỗ lưng của mình, nói: "Lên đi."

Ba Tề đứng ở một bên nhìn cảnh này thì ngơ ngẩn.

Hắn ta thầm nghĩ khó trách lúc trước bệ hạ nói, Đế cơ khác với người khác.

Là rất khác.

Con gái út của hắn ta chỉ dám ôm cổ hắn ta.

Hôm nay lớn một chút, cũng không muốn hắn ta ôm nữa.

Nhưng Đế cơ lại dám cưỡi trên lưng của bệ hạ.

Nói thế nào đây… Không, không hổ là Đế cơ đi.

Rất nhanh, Tân Ngao cõng Ô Tinh Tinh đi từng bước vào bên trong.

Tân Ngao trầm giọng nói: "Chỗ này có nước, nếu để cho ngươi tự mình đi, sợ rằng sẽ trượt té mất, té thành một con mèo bẩn, còn phải để cho quả nhân lấy tay áo lau mặt cho ngươi."

Tiết công nghe đến chỗ này, mới rõ ràng, thì ra bệ hạ lo lắng vũng nước kia làm cho đứa bé này bị ngã.

Ông ta không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ mơ hồ cảm giác được hoàng đế đi qua người ông ta, muốn đi vào bên trong.

"Chờ một chút." Tiếng nói non nớt ngây thơ của tiểu cô nương vang lên.

"Chờ cái gì?" Tiết công nghe hoàng đế lạnh giọng hỏi.

"Ai nha, không được, ta cao hơn. Ngài cõng ta đi qua, đầu của ta sẽ bị dập vào cửa mất." Ô Tinh Tinh vội vàng nói.

Tiết công nghe tiếng theo bản năng ngẩng đầu nhìn đỉnh của khung cửa.

Nhưng lại càng nhìn thấy trên người, không, trên cổ của hoàng đế uy vũ có một tiểu cô nương đang cưỡi.

Cưỡi trên cổ?!

Tiết công khiếp sợ.

Bình Luận (0)
Comment