Rồi sau đó ông ta lại nhìn đến chỗ khác, thấy được trên vạt váy của tiểu cô nương, lại thêu... Mặt trời?
Hình vẽ mặt trời, cũng không phải ai cũng có thể mặc?
Tiết công càng khiếp sợ hơn, nhất thời biết được thân phận của tiểu cô nương này.
Đó là Đế cơ!
So sánh với Hoàng đế Thái Sơ, ở nhân gian Đế cơ càng được sùng kính hơn.
Đó chính là "Mặt trời"!
Tiết công lại hoảng hốt, cho nên quên mất cúi đầu xuống.
Rồi sau đó trơ mắt nhìn thấy Hoàng đế Thái Sơ không vui nhíu mày, sau đó ôm Đế cơ từ trên cổ xuống, cứ như vậy ôm vào cửa.
Tiết công đè sự kích động trong lòng, lúc này mới đứng lên đi theo.
Bệ hạ và Đế cơ ở lại nhà của ông ta. Ông trời ơi, không biết đây là phúc khí lớn đến như thế nào!
Mặc dù sắc trời đã trễ rồi, nhưng Tiết công vẫn để cho người chuẩn bị tiệc rượu, rồi sau đó phái người đi đánh thức Việt Cơ.
Muốn Việt Cơ hiến vũ tiếp khách.
Thanh Ngưng tiên tử vừa nghe được hai chữ "Hiến vũ” lập tức ngồi dậy, muốn đi theo Việt Cơ.
Việt Cơ nói: "Đã trễ thế này rồi, con ở lại phòng ngủ thật ngon, đi với ta làm gì? Một lát nữa buồn ngủ, cũng không về được."
Đi làm gì?
Tất nhiên là sợ ngươi lại bị tặng cho khách quý.
Sao Thanh Ngưng có thể ngồi yên được?
Nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn trong lòng miễn cưỡng rơi hai giọt nước mắt trước mặt Việt Cơ, làm bộ khóc một lát. Việt Cơ không còn cách nào khác, lúc này mới dẫn nàng ta theo.
Chờ đến phòng khách trước.
Mấy vị cơ thiếp khác của Tiết công đã đánh đàn nhảy múa vui vẻ.
Thanh Ngưng nhìn vào trận thế này, thì biết người đến đúng là khách quý.
Nàng ta biết nương này của nàng ta lớn lên không tệ, công thêm biết khiêu vũ, bộ dạng xinh đẹp, nếu khách quý coi trọng cứng rắn muốn Việt Cơ thì làm thế nào.
Thanh Ngưng suy nghĩ thoáng qua trong lòng, rồi sau đó đi lên phía trước mấy bước.
Sau đó, sau đó... Nàng ta lập tức ngây ngẩn.
Nhìn chằm chằm vào bên trong.
Trên bàn tiệc, có một nam nhân anh tuấn nhưng lại vô cùng đáng sợ ngồi ở đó.
Bộ dạng của nam nhân rất cao lớn, ngồi ở chỗ đó, khi thế sừng sững như núi.
Mà trên cái bàn bên tay của người này, lại có người ngồi.
Người nào không có lễ nghi quy cũ ngồi trên bàn như vậy?
Đó là một tiểu cô nương.
Là một tiểu cô nương Thanh Ngưng cảm thấy rất quen.
Thanh Ngưng gần như có thể tưởng tượng ra được, tiểu cô nương kia lớn lên sẽ có bộ dạng như thế nào, đường nét khuôn mặt sẽ giống như đúc với Ô Tinh Tinh.
Tại sao có thể như vậy?!
Lúc gặp lại, Ô Tinh Tinh lại ở trên cao!
Không phải Tế Không thượng sư có nói, phàm là người đi vào đại thế giới đều sẽ chịu sự rèn luyện gian khổ của nhân gian sao?
Ô Tinh Tinh khổ ở chỗ nào?
Rèn luyện đâu?
Mà ở chỗ Thanh Ngưng không biết, khi nương của nàng bước vào thì dừng chân lại, rồi sau đó thân hình run rẩy, đầu đầy mồ hôi.
Tân Ngao...
Đó là Đại tướng quân lúc trước khởi đầu cho cuộc phản loạn, giết vô số người, hôm nay là Hoàng đế!
Tiểu cô nương ngồi bên tay của y, sao lại lớn lên giống Nguyên phi như vậy?
Mà ở bên này Ô Tinh Tinh hắc xì một cái thật to.
Tân Ngao: "Lạnh?"
Ô Tinh Tinh lắc đầu một cái, nhìn Việt Cơ, thật tình nói: "Ta cảm thấy nàng rất lạnh nha, ta thấy cũng không nhịn được mà hắc xì."
Việt Cơ lộ nửa bầu ngực, bắp đùi cũng loáng thoáng lộ ra ngoài.
Tân Ngao chỉ liếc qua một cái, lập tức không khỏi nhíu mày.
Đây là thứ Đế cơ có thể nhìn sao?
Y đang muốn ôm Đế cơ đi.
Đột nhiên Việt Cơ ngã quỵ xuống.
Lúc này Tân Ngao mới buông lỏng tay, à, vậy bớt chuyện rất nhiều.
Tân Ngao còn chỉ vào Việt Cơ nói với Ô Tinh Tinh: "Trên đường ngươi còn không muốn mặc áo khoác ngoài của quả nhân, nếu không phải quả nhân cứng rắn khoác cho người, vào lúc này ngươi cũng sẽ lạnh đến mức từ trên bàn ngã xuống, giống với nàng ta. Té xuống dập đầu u một cục lớn."
Bởi vì đột nhiên Việt Cơ choáng váng ngã xuống, rốt cuộc buổi hiến vũ này cũng không bệnh mà mất.
Tiết công sợ hãi bò đi đến.
Ông ta quỳ xuống bên cạnh Tân Ngao, run rẩy thiếu chút nữa không nói nên lời: "Bệ, bệ hạ..."
Tiết công nói tạ lỗi gì đó cũng không quan trọng nữa.
Thanh Ngưng và tất cả người Tiết gia đều bị chấn động trong lòng.
Những người khác đã có nghe nói về uy danh của Hoàng đế Thái Sơ, tất nhiên trong lúc nhất thời vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Chỉ có Thanh Ngưng là không nhúc nhích.
Nhưng trong lòng nàng ta đã nhấc lên một trận sóng lên.
Đây là hoàng đế của thế giới này?
Là người có quyền lực lớn nhất, địa vị tối cao của thế giới này?
Khách quý, khách quý.
Nhưng cho đến bây giờ Thanh Ngưng chưa bao giờ nghĩ đến, vị khách này sẽ "quý" như vậy.
Tân Ngao ngồi ở trên liếc nhìn bọn họ, đứng lên ôm Ô Tinh Tinh rời đi.
Ô Tinh Tinh không vui nói: "Ta còn chưa ăn cái gì cả."
"Thức ăn bày ở chỗ này, gió thổi một cái thì cũng đã lạnh. Ngươi ăn vào đau bụng, lúc đó đừng có kêu đau." Tân Ngao cười lạnh nói.
Thanh Ngưng lặng lẽ thu một màn này vào mắt, nàng ta âm thầm nhíu mày, nhất thời không hiểu rõ, rốt cuộc hôm nay thân phận của Ô Tinh Tinh là gì, đối với hoàng đế người phàm này, có địa vị gì trong lòng?
Khí thế của vị hoàng đế này rất lạnh lùng, sát khí và huyết khí cũng rất nồng, đã từng giết không ít người.
Mặc dù trước khi đi vào trong gương Hoa Duyên, nàng ta chưa từng sống cuộc sống phàm nhân, nhưng nàng ta cũng từng nghe nói "Gần vua như cọp", Ô Tinh Tinh ở bên cạnh người này, chưa chắc thoải mái như vậy.
Nếu không, lịch luyện bên trong gương Hoa Duyên không phải rất buồn cười sao?
Thanh Ngưng đang suy nghĩ, đột nhiên vạt áo bị người ta dùng sức kéo xuống, sau đó chân nàng ta mềm nhũn, bị lôi kéo té quỵ xuống.