Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 217

Chương 217 -
Chương 217 -

Đầu gối đập mạnh xuống đất.

... Chắc là bầm rồi.

Thanh Ngưng nhíu mày cúi đầu.

Chỉ thấy Việt Cơ nắm chặt lấy gấu váy của con gái, gần như siết chặt chỗ vải đó thành một cục,

Cũng không biết qua bao lâu, mới có người tiến lên đỡ Việt Cơ.

Tiết công nhíu mày không vui, nói: "Mấy ngày gần đây trong phủ có súc sinh nào không có mặt, đối xử không chu đáo với các ngươi? Hôm nay lại ở trước mặt khách quý làm ra chuyện mất mặt như vậy! Không biết còn tưởng rằng trong phủ chúng ta rất nghèo, cho nên người trong phủ đói đến mức ngay cả gió thổi cũng ngã."

Trái tim Thanh Ngưng trầm xuống, cho là Tiết công nổi giận.

Tiếp theo đó lại nghe tiếng công trầm giọng nói: "Mỗi người các ngươi đều đứng ở chỗ này làm gì? Còn không nhanh đỡ người về phòng! Lại đi tìm tật y nhìn thử, xem thử xảy ra chuyện gì?"

Đám nô tì mới hoảng hồn lại, rối rít vâng dạ

Mấy nô tĩ dẫn đầu đi lên, đỡ Việt Cơ đứng lên, trở về phòng.

Thanh Ngưng cũng bị người ta kéo lên.

Chờ trở về phòng.

Có nô tì vội vàng thả màn giường xuống, đỡ Việt Cơ nằm xuống, Thanh Ngưng đi lên phía trước, còn chưa chờ nàng ta mở miệng, Việt Cơ bỗng dưng vươn tay ra, bắt lấy nàng ta: "Ta không sao cả, các ngươi lui xuống trước đi, ta không thể gặp gió, muốn nằm ngủ một lát."

Lời này hiển nhiên là nói với mấy nô tì kia.

Không lâu lắm, Thanh Ngưng nghe tiếng đóng cửa lại, rồi sau đó Việt Cơ ngồi dậy, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, nhưng không có dấu hiệu bị té xỉu lúc nãy?

Nàng ta cầm lấy cổ tay của Thanh Ngưng, run rẩy nói: "Thanh Cơ, đó là kẻ thù của chúng ta, là kẻ thù hai mẹ con chúng ta rơi vào tình cảnh này..."

Tất nhiên Thanh Ngưng biết nương này đang nói đến ai.

Việt Cơ mang hết tất cả sự sợ hãi góp vào trong những lời này.

Chờ nàng ta nói xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng của Thanh Ngưng thì ngẩn ra.

Con gái của nàng ta nghe được những lời này, lại không có chút biểu tình nào.

Chuyện này làm cho Việt Cơ cảm thấy cảm xúc của mình không được người ta đồng cảm và liên thông, giống như khổ sở và sợ hãi của nàng ta không đáng nhắc đến, tuyệt vọng do tiền triều bị tiêu diệt, chỉ có một mình nàng ta nhớ đến. Ngay cả con gái nàng ta cũng u mê mờ mịt không hiểu chuyện này.

Thanh Ngưng chống lại ánh mắt của Việt Cơ, lập tức ý thức được phản ứng cũng mình quá mức bình thản.

Biểu hiện của nàng ta không thể như vậy, cho nên lập tức lộ ra chút khiếp sợ luống cuống cho Việt Cơ nhìn.

Việt Cơ lại nói: "Được rồi, tuổi của con không lớn lắm, ta nói với con những cái này, chỉ sợ con cũng không hiểu. Thanh Cơ con chỉ biết, đó là kẻ thù của chúng ta là được, Còn tiểu cô nương bên cạnh y..."

Thanh Ngưng vừa nghe nàng ta nhắc đến Ô Tinh Tinh, nhất thời tinh thần tỉnh táo.

Nhưng Việt Cơ mới nói được mấy chữ, lại dừng lại sau đó nói: "Thôi, con không cần biết những cái này. Con chỉ cần biết... Thanh Cơ, nương muốn dẫn con đổi chỗ khác."

Thanh Ngưng: “..."

Chỉ là nàng ta vẫn nhỏ giọng nói: "Đi chỗ nào?"

"Đi Đô thành."

Trước mắt, nếu đã biết được khách quý là Hoàng đế Thái Sơ, mà người bên cạnh Hoàng đế Thái Sơ chính là Ô Tinh Tinh, vậy tất nhiên nàng ta cũng phải đuổi theo bọn họ.

Nàng ta không tìm được tung tích của Tùy Ly đạo quân, vậy chỉ có thể từ chỗ Ô Tinh Tinh tìm được.

Tùy Ly đạo quân nhất định sẽ đi tìm Ô Tinh Tinh?

Thanh Ngưng nở một nụ cười thật lòng thật ý: "Vâng, nương đi chỗ nào, con đi chỗ đó."

Mà ở bên này, Ô Tinh Tinh ợ một cái.

"Không ăn nữa, không ăn nữa." Ô Tinh Tinh lắc đầu liên tục.

Tân Ngao mới thu tay về.

Y khí phách ngồi ở trước bàn, nhưng lại cúi đầu với Ô Tinh Tinh: "Sao lại ăn ít như thế? Sợ ăn nhiều quả nhân tặng ngươi cho người khác sao?"

Tân Ngao nói xong, đột nhiên trong lòng có chút chột dạ hiếm có.

Cứ luôn miệng nói "Tặng ngươi" chỉ sợ làm cho Đế cơ nghi ngờ nàng không phải là con ruột của y.

Y không nên nói lời này.

Ô Tinh Tinh nâng tay lên, vẽ một vòng tròn nhỏ ở giữa không trung nói: "Ta chỉ nhỏ như vậy."

Ngay sau đó nàng lại nâng một tay khác, vẽ một vòng tròn lớn hơn: "Ngài lại lớn như vậy."

Nàng nói: "Tất nhiên ta ăn không nhiều bằng bệ hạ rồi."

Tân Ngao cảm thấy quả thật bộ dạng này của nàng có chút đáng yêu.

Thấy vẻ mặt của Ô Tinh Tinh như thường, không có nghi ngờ lời mới vừa rồi của y, trong lòng y không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm, cũng thích Ô Tinh Tinh thêm một phần.

Tân Ngao nói: "Thôi, ăn no thì thôi, sau khi luyện viết mấy chữ thì đủ ngủ sớm, Ngày mai còn phải lên đường sớm nữa, nếu ngươi cứ núp trong chăn không chịu dậy, thì sẽ bị ăn đòn đấy."

Cung nhân nghe được lời này, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.

Bệ hạ luôn nói như vậy, nhưng trong mấy năm nay chưa bao giờ bệ hạ đánh Đế cơ.

Thân thể Đế cơ trắng trẻo mềm mại, đập té ở chỗ nào đó, cũng không thể được!

Ô Tinh Tinh ngồi ở trên bàn, mắt nhìn thấy cung nhân lấy bảng chữ mẫu, bút mực từ trong rương trúc, nàng có chút rầu rĩ, cũng không nhìn Tân Ngao, gật đầu giống như gà con mổ thóc: "Biết ạ biết ạ!"

Tân Ngao dừng bước chân lại, giống như giận mà không giận, hừ một tiếng nói: "Vật nhỏ thật là không có một chút chịu khó nào! Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ mong quả nhân quan tâm nhiều thêm mấy câu."

"Chỗ nào có người ngoài có thể so sánh được?" Ô Tinh Tinh nằm bò trên bàn, nhỏ giọng nói.

Cung nhân ở một bên bày bảng chữ mẫu ra trên bàn.

"Đợi quả nhân lại có thêm nhiều con, đến lúc đó người đừng có khóc cầu quả nhân quan tâm chăm sóc." Tân Ngao nói xong, cúi đầu nhìn Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh nâng cằm, lấy bảng chữ mẫu, hỏi: "Vậy là chờ đến lúc nào?"

Tân Ngao: "..."

Chẳng lẽ đứa bé này không biết nhà đế vương, cho dù là con hoàng đế, nếu không được cha yêu thương, sẽ hết sức gian khổ sao?

Bình Luận (0)
Comment