Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 218

Chương 218 -
Chương 218 -

Tân Ngao quay người trở về trước bàn, cúi người đè một trang giấy, hỏi: "Đây là hôm nay viết?"

Ô Tinh Tinh gật đầu.

Tân Ngao: "Chữ này thật xấu."

Nói xong, y sải bước rời đi.

Ô Tinh Tinh: "?"

Nàng bĩu môi nói: "Cũng không phải rất xấu... Ta phải viết nửa canh giờ đó..."

Mà ở bên này Tân Ngao đi ra ngoài cửa, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nói chuyện trời đất với Đế cơ, trái lại làm cho y bỗng nhiên nhớ đến, đúng vậy, hôm nay cũng đã mấy năm trôi qua, nhưng dưới gối của y lại không có đứa bé nào sinh ra. Chỉ là trước giờ y không có quan trọng chuyện cơ thiếp hậu cung, ở trong mắt y, nuôi Đế cơ lớn lên đã là chuyện không dễ dàng, làm sao để ý chuyện khác?

Lúc này suy nghĩ lại.

Chẳng lẽ... Là y không được?

Nhất thời sắc mặt của Tân Ngao trở nên xanh mét.

Các cung nhân tiễn Tân Ngao sắc mặt âm trầm rời đi, trong lòng cũng không quá sợ hãi.

Bệ hạ sẽ khó tránh khỏi lúc ồn ào với Đế cơ, có lúc thậm chí còn là bệ hạ đơn phương ồn ào, sau đó tâm trạng bất định, thấy nhiều rồi, cùng không đáng sợ nữa.

Chỉ có Ba Tề cảm thấy, đôi cha con nhà hoàng gia này thật rất kỳ quái.

Lúc con gái út của hắn ta còn bé, rất thân thiết với hắn ta. Mà khi đó bệ hạ đối xử rất qua loa với Đế cơ, té bị thương cũng không phải chuyện lớn gì, còn lấy Đế cơ so sánh cao thấp với người khác.

Hôm nay tuổi của con gái út hắn ta hơi lớn, đã không còn dính lấy hắn ta nữa. Còn bệ hạ thì sao? Lại tự tay đút Đế cơ ăn cơm, nếu Đế cơ không có kiên nhẫn, bệ hạ còn không vui...

Quả thật tâm tư của đế vương quá khó dò.

Ba Tề âm thầm lắc đầu, nhịn suy nghĩ trong đầu xuống.

Mà bên này Ô Tinh Tinh khó khăn lắm viết được hai trang chữ, sau đó cẩn thận gấp lại, bảo cung nhân bỏ vào trong rương trúc.

Đây là muốn mang về cho Tùy Ly xem.

Đảo mắt đến ngày hôm sau.

Vẫn là Tân Ngao đi đến phòng, tự mình kéo Ô Tinh Tinh từ trong chăn ra.

Mặc dù kim quang trên người Ô Tinh Tinh có thể chống đỡ được sự lạnh lẽo của trời mưa, nhưng cũng không thể ngăn cản buồn ngủ được!

Nàng ngồi bên cạnh Tân Ngao ăn sáng, nghe lời tạ lỗi của Tiết công, mơ màng buồn ngủ, ngã trái ngã phải...

"Việt Cơ..." Bỗng nhiên Tiết công lên tiếng.

Ông ta vừa nói xong, Việt Cơ mặc một bộ quần áo mỏng từ sau bình phong trong phòng khách đi ra, quỳ xuống trước Tân Ngao, yêu kiều lạy một cái: "Hôm qua thiếp mất lễ nghi trước ngự tiền, cầu bệ hạ thứ tội."

Việt Cơ cũng không dám nói mấy câu như "Mong bệ hạ giáng tội".

Tính cách của Tân Ngao tàn nhẫn vô tình, nếu nàng ta mở miệng, y mới sẽ không thấy nàng ta thẳng thắn mà coi trọng một chút, trái lại vô cùng có khả năng sai người mang nàng ta xuống chém đầu.

“Đứng dậy đi." Tân Ngao ngồi ở phía trên cũng không nhìn nàng ta.

Chỉ là từ xưa đến nay người phía dưới luôn sẽ chuyện bé xé ra to, nói sai nửa câu, cũng phải quỳ xuống chuộc tội với y. Tân Ngao cũng không cảm thấy lạ gì.

Việt Cơ chậm rãi đứng lên, trong lòng còn rất căng thẳng.

Quá khứ vẫn còn là tướng quân phu nhân, nàng ta rất ít khi ra ngoài. Cộng thêm nhà chồng khi đó còn không hợp với Tân Ngao, cho nên cơ hội hai nhà gặp mặt cũng càng ít hơn.

Không biết Tân Ngao có nhận ra nàng ta không...

Việt Cơ căng thẳng ngẩng đầu lên, vẫy tay về phá bình phong, gọi Thanh Ngưng đến.

Một phụ nhân mang theo một tiểu cô nương, sao có thể làm cho người ta nghi ngờ được chứ?

Hơn nữa hôm nay nàng ta chỉ là cơ thiếp của một thương nhân.

Việt Cơ càng nghĩ, càng bình tĩnh, ngay sau đó vững vàng cầm tay Thanh Ngưng, làm ra vẻ nhát gan sợ hãi.

Thanh Ngưng không cúi đầu giống như Việt Cơ.

Nàng ta lấy thân phận tu sĩ nhìn thế giới này, tất nhiên không có xem hoàng đế như con của trời giống như người ở đây.

Nàng ta thoải mái ngẩng đầu lên, nhìn Ô Tinh Tinh ở phía trước.

Ô Tinh Tinh đang ngủ gật, cái đầu ngã trái ngã phải về phía hoàng đế.

Thân hình của nam nhân cao lớn, ngồi ở đó cũng đã làm cho người ta cảm thấy sát khí vô cùng nặng. Chỉ thấy y bĩnh tĩnh vươn tay đè đầu của Ô Tinh Tinh, đẩy người nàng ra một bên.

Chán ghét như vậy?

Thanh Ngưng nghĩ trong lòng như vậy. Nàng ta đã nói quả nhiên ở bên cạnh Hoàng đế là chuyện không dễ dàng gì.

Chỉ là suy nghĩ này với mới thoáng qua đầu nàng ta không lâu, Thanh Ngưng lập tức nhìn thấy, Ô Tinh Tinh lại lắc lư ngã qua bên cạnh hoàng đế, nam nhân lại đẩy nàng trở về.

Ô Tinh Tinh không ngã qua bên cạnh nam nhân nữa, nằm dài trên bàn, còn không chờ nàng nằm xuống, đã bị nam nhân nâng cằm lên.

Cứ qua lại như vậy, cuối cùng Thanh Ngưng cũng hiểu.

Chỗ nào là chán ghét chứ?

Nam nhân rõ ràng lấy chuyện này để trêu chọc nàng.

Lúc này Ô Tinh Tinh hình như có chút tức giận, nàng lắc đầu, mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra, cánh tay phải chống lên bàn, ngã về phía khác.

Lúc này nam nhân mới giơ tay đè nàng xuống, bảo nàng tựa vào đầu gối mình mà ngủ.

Thanh Ngưng: "..."

Đúng vậy, nếu chán ghét, sao có thể hết lần này đến lần khác đẩy đầu của Ô Tinh Tinh ra?

Chỉ cần sai người dẫn Ô Tinh Tinh đi không phải sao?

Hành động mới vừa rồi, cũng chỉ là trêu chọc mà thôi.

Thanh Ngưng không khỏi nhíu mày, quan hệ giữa Ô Tinh Tinh và hoàng đế cũng không phải như nàng ta nghĩ, vậy thì có chút phiền phức rồi.

Lúc này Ba Tề vào cửa, nói: "Bệ hạ, đồ đều đã thu dọn xong, chỉ là bên ngoài vẫn có rất nhiều mây đen, chỉ sợ sẽ còn mưa to."

Tiết công vội vàng nói: "Mấy ngày gần đây, thời tiết của Hạnh Thành thay đổi nhanh, nói trời này là nắng, nói mưa là mưa."

"Nếu đến giờ Tỵ còn không mưa, vậy lập tức lên đường." Tân Ngao nói ngay.

"Vâng." Ba Tề lên tiếng đáp lại.

Bình Luận (0)
Comment