Việt Cơ khiếp sợ nhìn ông ta.
Tiết công đột nhiên nói như vậy, trái lại để Việt Cơ đánh giá cao ông ta, trong lòng không khỏi trở nên kích động.
Biết chữ đi học thì phải mời tiên sinh, tiên sinh đến nhà dạy học cũng không phải người nào cũng có thể nuôi nổi.
Một nhà thương nhân kia chuyển mẹ con nàng đi đến Tiết gia, địa vị của các nàng gần như là giống như nô lệ. Trước mắt vì lời này, trái lại có thể nâng đỡ địa vị của các nàng.
Việt Cơ mím môi, thẹn thùng nhát gan nói: "Đa tạ Tiết quân."
Tiết công nhìn Thanh Ngưng một cái, lúc này mới buồn bực nói: "Sao đứa nhỏ này không thân thiết với ai vậy?"
Chỉ là Tiết công cũng chỉ nói như vậy thôi, sau đó xoay người rời đi, nhanh chóng đến chỗ hoàng đế hầu dạ dùng cơm.
Thanh Ngưng nghe được những lời này, mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô cùng hốt hoảng.
Chẳng lẽ bọn họ nghi ngờ nàng ta có khác thường?
Lúc này Việt Cơ vỗ mu bàn tay của Thanh Ngưng nói: "Nương biết con trời sinh tính cách tỉnh táo, cũng chính bởi vì Thanh Cơ có tính tình như vậy, mới để cho nương dẫn con lưu lạc bên ngoài, cũng không chịu khổ quá nhiều."
Nếu đổi thành một đứa thích khóc thích ồn ào, chỉ sợ hai mẹ con đã chết sớm trên đường rồi.
Thanh Ngưng không nói gì.
Việt Cơ cẩn thận dặn dò mấy câu, ví dụ như, tương lai nhất định phải học chữ cho thật tốt.
Cho đến cuối cùng, Việt Cơ mới hạ giọng nói nhỏ: "Thanh Cơ, tuổi của Đế cơ không lớn lắm, bên cạnh cũng không có bạn chơi. Nếu con có thể lấy lòng được Đế cơ, đưa chúng ta cùng nhau đến Đô thành, vậy thì thật sự rất tốt..."
"Đế cơ?"
"Đúng vậy."
"Nương nói... Là người bên cạnh bệ hạ sao?"
"Đúng vậy, mới vừa rồi con không nghe sao?”
Thì ra Ô Tinh Tinh là con gái của hoàng đế người phàm?!
Thanh Ngưng hơi thay đổi sắc mặt.
Rốt cuộc lão hòa thượng Kim Thiền tông xảy ra chuyện gì? Đến nơi này Ô Tinh Tinh không có chết thì thôi đi. Nàng ta trở thành tàn dư chạy trốn của tiền triều, còn Ô Tinh Tinh biến thành con gái của đế vương hiện tại?
Khó trách, khó trách...
Cái gì mà gần vua như cọp.
Nếu là con gái ruột của hoàng đế, tất nhiên người khác không thể so sánh được rồi.
Kêu nàng ta đi lấy lòng Ô Tinh Tinh?
Trái lại sao không bảo nàng ta đi chết đi.
Thanh Ngưng không nói tiếng nào, nếu không phải nhớ kỹ không thể nói ra mấy lời không phù hợp với thân thể hiện tại, nàng ta thật sự muốn hỏi Việt Cơ một chút, ngày xưa ngươi không phải chỉ cần múa một điệu là có thể làm cho khách đến sinh lòng yêu thích với ngươi sao, hận không thể mang ngươi đi? Sao hôm nay lại không được?
Trái lại, lại muốn đứa con gái này là nàng ta đi lấy lòng người khác?
Nếu nàng ta lớn thêm một chút.
Chẳng phải Việt Cơ này còn muốn lấy sắc đẹp của nàng ta đổi càng nhiều thứ hơn?
Trong lòng Thanh Ngưng vô cùng không vui.
Nàng ta không thích thế giới trong gương Hoa Duyên, cũng không thích "nương" mà gương này sắp xếp cho.
Đến cùng đoàn người của Ô Tinh Tinh dừng lại ở Hạnh thành khoảng ba ngày hai đêm.
Cuối cùng Thanh Ngưng cũng không có đi gặp Ô Tinh Tinh, chứ đừng nói đến lấy lòng Ô Tinh Tinh. Chẳng qua trên dưới Tiết gia đều biết, vị Đế cơ này được cưng chiều như thế nào.
Thanh Ngưng mới vừa đi gặp tiên sinh mà Tiết công mời về.
Nàng ta quay người đi về viện nhỏ, trên đường đi nghe nô bộc trong phủ thấp giọng nghị luận: "Bệ hạ còn tự tay đút cơm cho Đế cơ..."
Thanh Ngưng nhíu mày. Sợ rằng Ô Tinh Tinh sống ở chỗ này rất vui vẻ thanh nhàn đi?
Trong lòng Thanh Ngư hơi cảm thấy buồn cười, ngay sau đó cũng không nghe người ngoài nghị luận nữa.
Nàng ta đi học, là vì trong tương lai thể hiện tài trí, không bị người khác xem thành yêu quái. Trong tương lai nàng ta còn có một con đường thật dài cần đi, mà tiểu yêu quái kia cũng chỉ thiển cận đến chỗ này mà thôi.
Ngày hôm đó Ô Tinh Tinh và Tân Ngao rời đi, trên dưới Tiết gia đều đến tiễn.
Thanh Ngưng cho rằng Việt Cơ là muốn trách cứ mình.
Nhưng cuối cùng Việt Cơ cũng chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của Ô Tinh Tinh, sau đó khẽ thở dài một tiếng, nói: "Lại nghĩ cách khác đi."
Trong lòng Thanh Ngưng cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao, người "nương" này của nàng ta lại để ý Ô Tinh Tinh vượt qua Hoàng đế Thái Sơ?
Hạnh thành vốn cách không xa với Đô thành, đoàn người Ô Tinh Tinh lại đi mấy ngày, rất nhanh đã về lại cung.
Ô Tinh Tinh lập tức đi gặp Tùy Ly.
"Đế cơ đi chậm một chút, đi chậm một chút..." Cung nhân ở phía sau không ngừng bận rộn đi theo.
Ô Tinh Tinh ba bước thành hai bước đi vào cửa.
Các cung nhân bên trong đều thỉnh an nàng, ngay sau đó màn giường được treo lên, lộ ra tiểu thiếu niên ngồi dậy trên giường.
Vóc người Tùy Ly đang cao lớn, ngũ quan ưu việt cũng ngày càng lộ ra.
Hắn nhìn Ô Tinh Tinh chạy đến chỗ mình, vô cùng tự nhiên giang hai tay ra. Chỉ là hôm nay Ô Tinh Tinh chạy nhanh đến bên cạnh, sau đó lại dừng bước lại.
Nàng không có nhào vào trong lòng của hắn.
Lúc còn ở giới tu chân, hắn dạy nàng rất nhiều lần, lời nào không nên tùy tiện nói với người ta, động tác gì không nên tùy tiện làm với người ta.
Nàng vẫn luôn không nghe, tự có suy nghĩ không đúng của mình.
Trước mặt trái lại nàng trở nên biết quy củ rồi.
Sao Ô Tinh Tinh biết suy nghĩ của hắn chứ?
Nàng vỗ ngực một cái, nói: "Còn sống là tốt rồi."
Tùy Ly: "..."
Trời mới biết mỗi lần ra ngoài, Ô Tinh Tinh sợ nhất là lúc về, Tùy Ly đã bệnh chết.
Tùy Ly rủ mi mắt, che giấu sự không vui, thấp giọng nói: "Lần này đi ra ngoài, có phát hiện gì không?"
Ô Tinh Tinh lắc đầu.
Tùy Ly thấy vậy thì đã biết, đây là không tìm được Diệp Chỉ Quân.
Hắn trấn an: "Không sao, không vội."
Nếu Diệp Chỉ Quân dễ dàng bị bắt nạt như vậy, cũng sẽ không trở thành Đại sư tỷ của Phục Hi tông.