Vốn dĩ tâm trạng của Ô Tinh Tinh có chút đưa đám, nghe Tùy Ly nói như vậy, lập tức nghĩ đến một chuyện khác.
Ô Tinh Tinh vội nói: "Mang rương trúc đến đây."
Cung nhân lên tiếng đáp lại.
Một cái rương trúc đặt ở bên cạnh Tùy Ly.
Ô Tinh Tinh cúi người xuống, mở rương ra, cẩn thận lấy một xấp giấy thật dày ra.
Nàng bày những giấy này lên đầu gối của Tùy Ly, ngay sau đó nằm ở mép giường, thấp giọng nói: "Mỗi ngày ta đi ra ngoài, đều có luyện chữ trên bảng chữ mẫu."
Đều là chữ mà Tùy Ly dạy.
Tùy Ly hơi suy nghĩ gì đó, tiện tay lật một cái.
Lật tới một trang, phía trên viết hai chữ "Tân Ly".
Đại khái là ghét bò chữ "Tùy" có quá nhiều nét, Tùy Ly nhìn xong không nhịn được hơi co rút khóe miệng.
Tùy Ly hơi di chuyển con ngươi, sau đó lên tiếng đáp lại: "Ừ... Nét chữ nắn nót, xinh đẹp vô cùng, đúng là chữ cảnh đẹp ý vui."
Tân Ngao đến sau: "...."
Bản lĩnh mở to mắt nói mò này, còn lợi hại hơn quả nhân nữa.
Mà bên kia, Ô Tinh Tinh không nhịn được khẽ cười: "Vậy có phải nên thưởng cho ta hay không?"
Đôi mắt của nàng rất sáng, tràn đầy mong đợi.
Giống như một con tiểu hồ ly mới trộm được gà vậy.
"Nên." Tùy Ly trầm giọng nói.
Nàng không chủ động ôm hắn, vậy hắn chủ động ôm nàng đi.
Tùy Ly cúi người, đưa tay kéo Ô Tinh Tinh từ mép giường lên, rồi sau đó ôm nàng thật chặt vào lòng.
Hắn cúi đầu nói bên tai nàng: "Ta đã ghi nhớ thay A Tinh rồi."
Lỗ tai của tiểu yêu quái không nhịn được run run.
Nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ồ."
Sau đó bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Tùy Ly.
Tùy Ly giống như cảm thấy gì đó, ngay sau đó gia tăng lưng độ ở cách tay, ôm Ô Tinh Tinh càng chặt hơn.
Lực đạo lớn, giống như muốn nhập Ô Tinh Tinh vào trong thân thể của mình.
Sau đó Tùy Ly nghe Ô Tinh Tinh nhẹ giọng nói: "Sức của người rất lớn nha..."
Tùy Ly nheo mắt lại.
Sao vậy?
Ôm nàng đau sao?
Không đợi Tùy Ly thả lỏng tay ra, chỉ nghe Ô Tinh Tinh lại nói: "Mới vừa rồi ta không dám ôm ngươi, sợ bóp nát xương của ngươi, nhìn qua người quá yếu ớt..."
Nàng không ôm hắn, thì ra là vì chuyện này?
Tùy Ly không nhịn được muốn ôm càng chặt tiểu yêu quái thẳng thắng nhiệt tình này.
Một giây đó.
Thậm chí trong đầu của hắn lướt qua một suy nghĩ, muốn trói buộc linh hồn của tiểu yêu quái và của hắn vào chung một chỗ.
Không chỉ là phạm vi cổ bạc đầu.
"Bao lớn rồi, còn chơi trò ôm nhau?" Bỗng nhiên giọng nói của Tân Ngao vang lên.
Lúc này Tùy Ly mới buông Ô Tinh Tinh ra.
"Quả nhân có lời muốn nói với Tân Ly." Tân Ngao nói.
Ô Tinh Tinh hỏi: "Vậy ta có thể nghe không?"
Tân Ngao: "Nghe đi, dù sao cái đầu nhỏ của ngươi cũng nghe không hiểu."
Ô Tinh Tinh: ?
Làm nhục yêu!
Tiểu yêu quái tức giận ở lại không chịu đi.
Tân Ngao vẫy lui cung nhân, lúc này vẫn là nói đến chính sự.
Lúc trước y chỉ nói cho Đế cơ này, hôm nay có thêm một Tân Ly.
Hôm nay Ô Tinh Tinh vẫn tương đối ngoan cường, không có nghe một chút đã ngủ. Chỉ có chút đói mà thôi.
"Nàng đói rồi." Tùy Ly bỗng dưng nói.
Tân Ngao dừng lại, cúi đầu nhìn một cái.
Từ xưa đến nay người làm cha như y rất cẩu thả, trái lại cũng sẽ không nhạy bén giống như Tùy Ly.
Tân Ngao sai người mang đồ ăn lên, đặt ở bên cạnh Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh rửa tay sạch sẽ.
Vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa cúi đầu tách bánh ra, đưa một miếng cho Tân Ngao: "Của cha."
Lại đưa một miếng cho Tùy Ly: "Của ngươi."
Tân Ngao và Tùy Ly vô cùng hưởng thụ.
Bọn họ tạm thời dừng lại, cúi đầu ăn với nàng.
Chẳng biết lúc nào ngoài điện đã mưa lớn rồi.
Tiếng mưa rơi đùng đùng, lẫn với tiếng nhai nho nhỏ bên trong điện.
Thời gian giống như dừng lại vào lúc này.
Đến giờ Tuất, Tân Ngao mới rời đi. Y còn nhớ cõng Ô Tinh Tinh đi về cung.
Sau khi đưa người về Bạch Hổ điện, y lại đi gặp mấy đại thần.
Một đại thần đứng dậy sau khi quỳ, thấp giọng nói: "Mấy năm nay bệ hạ đã thay đổi rất nhiều..."
"À, phải không?" Tân Ngao ngẩng đầu lên.
Không thay đổi là sát khí nồng đậm mười năm như một trên người Tân Ngao.
Người đó vội vàng quỳ xuống, nói: "Chỉ là thần cảm thấy, bệ hạ càng thêm hùng tài đại lược! Thần ở bên cạnh bệ hạ, chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm, cuối cùng không giúp được gì cho bệ hạ..."
Tân Ngao cười một tiếng: "Vậy ngươi đi làm dắt ngựa đi."
Người nọ ngẩn ra, chờ bị cung nhân mang ra ngoài, thật lâu chưa tỉnh hồn lại được.
Tân Ngao là một tướng quân vô cùng dũng mãnh.
Tính cách của y nghiêm khắc tàn nhẫn, không ai có thể là đối thủ của y.
Nhưng làm hoàng đế, hoàn toàn là một chuyện khác... Thuật đế vương, cũng không phải học được từ trong sách, cũng không phải là do những lão thần trong triều chỉ điểm cho y...
Những thứ này đều là thiên phú mà con trai phu nhân Minh Châu triển lộ ra.
Đứa bé này giống như là người nắm quyền lòng dạ thâm sâu vậy.
Cho dù ốm yếu bệnh tật, nhưng cũng không che giấu được sự cường hãn trong đáy lòng.
Tân Ngao hỏi đứa bé đó: "Thật ra thì chỉ cần quả nhân nói mấy câu, có thể để cho người trong thiên hạ đều biết ngươi tài giỏi thông minh từ nhỏ. Ngươi cũng sẽ được ghi vào sử sách..."
Con trai của Minh Châu phu nhân lại nói: "Những thứ này cũng không phải là thứ ta mong muốn."
Vậy đứa bé này mong muốn cái gì?
Tân Ngao dừng sức đè trang sách trước mắt.
Vàng bạc châu báu đưa đến chỗ đứa bé kia, cuối cùng tất cả đều rơi vào tay Đế cơ.
Tân Ngao ngừng lại một lát.
Nhất thời hiểu ra.
Đứa bé này mong muốn là tình thân của cha!
Không ngờ đến nha, Đế cơ thích y như vậy, Tân Ly cũng thích y như vậy.
Quả nhân vẫn rất biết làm cha!
Tùy Ly ở Kiêm Hà cung hắc xì một cái.
Tân Ngao lại tiếp tục làm một "cha hiền" cẩu thả.