Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 222

Chương 222 -
Chương 222 -

Đảo mắt đã mấy năm trôi qua.

Bởi vì hôm đó trời mưa to, Hoàng đế Thái Sơ ở Tiết gia mấy ngày.

Sau đó thanh danh của Tiết gia trở nên nổi tiếng, chuyện làm ăn của Tiết công cũng trở nên phong sinh thủy khởi.

Mặc dù Thanh Ngưng không thể trở thành bạn chơi của Ô Tinh Tinh, nhưng Tiết công vẫn giữ tiên sinh ở lại trong phủ.

Tiết công nhớ kỹ, hôm đó sở dĩ hoàng đế bệ hạ nói chuyện mấy câu với ông ta, chỉ là bọn họ đều có con gái có tuổi tác xấp xỉ nhau.

Mặc dù Tiết công không biết lúc nào có thể gặp được hoàng đế lần nữa, nhưng ông ta vẫn quyết tâm đối xử với Thanh Ngưng tốt một chút.

Chỉ tiếc là...

Từ đầu đến cuối con gái của Việt Cơ đều không chịu thân thiết với ông ta.

"Cha." Thanh Ngưng thành thật đi vào bên trong cửa.

Nàng ta hỏi: "Ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi Đô thành sao?"

Tiết công gật đầu.

Hôm nay Thanh Cơ đã đến tuổi nên nói chuyện cưới gả, lấy dung mạo và tài trí của đứa bé này sao có thể ở một nơi nhỏ như Hạnh thành này được chứ?

Nên đi Đô thành mới được.

Vì vậy Tiết công không mưu mà hợp với Thanh Ngưng, cuối cùng mấy năm sau, nàng ta vẫn danh chính ngôn thuận đi Đô thành.

"Ngày mai chúng ta sẽ đi viếng thăm Sở hầu trước."

Tiết công nói.

Vào hai năm trước Tiết công đã leo lên được vị vương công quý tộc ở trong Đô thành này.

Chỉ vì sau khi bệ hạ đăng kê, dưới gối không có con nữa. Mặc dù hôm nay y vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, nhưng người ở dưới cũng đã thầm bàn luận, chỉ sợ năm đó hoàng đế giết quá nhiều người, tổn hao đến con cháu.

Vậy tương lai không còn con cháu thì phải làm sao.

Thứ nhất chính là lập vì công tử Tân Ly kia làm trữ quân.

Thứ hai, bệ hạ cũng không chỉ có nhị ca - cha của Tân Ly công tử kia, y còn có đại ca và tứ đệ.

Sở hầu chính là đại ca của Hoàng đế Thái Sơ.

Cơ thiếp của gã vô số, cộng lại cũng có 28 đứa con, mặc dù chết 17 đứa, nhưng không phải còn lại 11 đứa sao?

Mọi người đều nghĩ thầm, cảm thấy tương lai Sở hầu là người có lực cạnh tranh mạnh...

Con cháu của gã đông!

Tiết công cũng cảm thấy như vậy.

Cho nên ông ta tự tiến cử mình trở thành môn khách của Sở hầu, dâng không ít vàng bạc cho Sở hầu.

Hai ngày sau.

Chính là sinh nhật của Sở hầu.

Tiết công hy vọng Thanh Cơ có thể gả vào vương công quý tộc.

Việc cơ cũng nghĩ như vậy.

Chỉ có như vậy mới có thể đến gần trung tâm quyền lực.

Vì vậy Việt Cơ đã tự mình trang điểm tỉ mỉ cho Thanh Cơ một phen.

Thế giới này vô cùng quái dị.

Bởi vì theo tuổi ngày một tăng lên, Thanh Cơ phát hiện mình lớn lên càng xinh đẹp hơn khi còn ở giới Tu chân, lúc ở Hạnh thành, vô số nam nhân đều biểu đại ái mộ với nàng ta.

Chỉ là nàng ta là tu sĩ, tương lai muốn thành tiên, sao có thể xem trọng bọn họ được?

Coi như thật sự muốn kết đạo lũ, vậy cũng phải là nhân vật như Tùy Ly đạo quân.

Thanh Ngưng sửa sang lại đầu tóc trước gương, đứng lên nói: "Đi thôi."

Sinh nhật Sở hầu, mời vô số khách mời.

Tuy Tiết công là môn khách, nhưng ở trong khách mời thì không đáng nhắc đến. Vì vậy chỉ có một gia nô dẫn bọn họ đi vào, sau đó rời đi trước.

Tiết công thở dài: "Tuy Thanh Cơ đẹp, nhưng nếu không có thân phận xuất thân cao môn, cũng vẫn khó lấy được sự tôn sùng của người khác."

Thanh Ngưng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía cửa.

Đột nhiên bên kia trở nên ồn ào, nói là bệ hạ đến rồi.

"Hôm nay Đế cơ và Tân Ly công tử cũng đến...." Những người bên cạnh nói.

Bọn họ vừa nói xong, thì phía trước có ba người ngồi kiệu khiên đi vào.

Trước nhất chính là Hoàng đế Thái Sơ, thân hình của y cao lớn, ngồi trên kiệu khiên, khí thế bức người.

Theo sát chính là Đế cơ.

Mọi người thấy được nàng, không tự chủ yên lặng.

Dù cho ở Hạnh thành gặp Ô Tinh Tinh một lần, nhưng hôm nay gặp lại vẫn làm cho Thanh Ngưng có chút kinh sợ.

Nàng ta biết vốn Ô Tinh Tinh rất xinh đẹp.

Huống chi khuôn mặt của nàng, đều là sự ngây thơ trong sáng, giống như bạch ngọc không tỳ vết mà thế gian khó tìm được.

Cái thế giới này không chỉ để cho Thanh Ngưng trở nên đẹp hơn.

Ô Tinh Tinh cũng là như vậy.

Chỉ thấy trên kiệu khiêng kia, thiếu nữ lười biếng ngồi ở chỗ đó, tay cầm quạt, cẩm y hoa phủ dày nặng bao lấy thân thể của nàng, lộ ra chút đầu vai trắng như tuyết cùng với cái cổ thon dài.

Búi tóc mà nàng chải hơi phân tái, có hai ba sợi rơi xuống vai, có một loại xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành,

Lại nhìn vành tai trắng như trái vải, đôi hồng răng trắng, một đôi mắt trong suốt, giống như bên trong có chứa nước thu, nhìn xung quanh giống như có một loại tình ý tiết ra, dụ mà không dâm.

Nàng được cha hoàng đế sủng ái nhiều năm.

Tất nhiên nuôi ra cả người băng cơ ngọc cốt, da thịt nõn nà, làm cho người thấy đều rạo rực tinh thần.

Đã hoàn toàn bỏ đi vẻ ngây thơ không biết thế sự, làm cho người ta khó khăn sinh ra một chút suy nghĩ xấu xa, chỉ sợ mạo phạm thiếu nữ này.

Hôm nay tiểu yêu quái đã trổ mã thành đại mỹ nhân chân chính.

Cũng khó trách khách mời ở chỗ này thấy nàng, nhất thời đều quên nói chuyện.

Hơn nữa thân phận của nàng cao quý, tất nhiên giống như mặt trăng được chúng sao vây quanh, là trung tâm của tất cả mọi người.

Thanh Ngưng mím môi, quay đầu đi, thầm nghĩ cái thế giới này là giả, giả.

Dù cho có đẹp đi nữa, được hoàng đế người phàm sủng ái nhiều đi nữa, được thế nhân truy phủ nhiều đi nữa... Đều chỉ là giả.

Trong mắt Thanh Ngưng lóe lên ánh sáng không biết tên.

Nhưng lúc này nàng ta bỗng dưng nhìn thấy, trên kiệu khiêng đi cuối cùng, có một thiếu niên có tư thái càng lười biếng hơn Ô Tinh Tinh.

Nói đúng hơn là, không phải lười biếng.

Bình Luận (0)
Comment