Là bởi vì người nọ bệnh nặng, không thể không ngồi như vậy, tiết kiệm sức lực.
Thiếu niên kia cũng mặc quần áo màu vàng đen giống với Hoàng đế Thái Sơ, vóc người hắn thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, cho dù ngồi không quy củ, nhưng vẫn làm cho người ta cảm nhận được một cổ bất khuất.
Đầu hắn đội ngọc quan, sắc mặt tái nhợt, cho nên càng làm cho mặt như mực vẽ, ngũ quan tuấn mỹ hòa với sự u sầu bệnh tật, giống như một thanh kiếm bên ngoài mục nát nhưng vẫn có thể chém đứt trời đất.
Thanh Ngưng thấy hắn, lúc này mới thật sự hoảng sợ trong lòng.
Đó là… Đó là Tùy Ly đạo quân!
Hắn vẫn luôn ở bên cạnh Ô Tinh Tinh.
---
So sánh với khi còn ở giới Tu chân.
Tùy Ly đạo quân tiên phong đạo cốt cao cao tại thượng, hôm nay càng để cho người ta cảm thấy đáng sợ từ tận đáy lòng.
Giống như trên người hắn có cái gì đó không kìm chế được, lúc nào cũng có thể xông phá ra ngoài
Thanh Ngưng không tự chủ rùng mình, sau đó bỗng nhiên hoàn hồn lại.
Nàng ta nghe Tiết công nói: "Ngươi đang nhìn gì vậy? Là nhìn Tân Ly công tử sao?"
Tùy Ly, Tân Ly.
Là cùng một người.
Chỉ là sửa lại họ của hoàng đế, cho nên lúc trước nàng ta nghe được cái tên này cũng không liên tưởng đến Tùy Ly.
Tiết công nói: "Vị công tử này không được cưng chiều lắm, mặc dù hắn được nuôi trong cung, bên ngoài là con trai của hoàng đế. Nhưng thực tế, thuở nhỏ hắn ốm yếu nhiều bệnh, nương của hắn vốn chính là tẩu tẩu của bệ hạ, sau đó trượng phu chết mới gả cho bệ hạ... Tất nhiên thân phận của hắn trở nên lúng túng."
Lần trước Thanh Ngưng rất ít nghe tin tức liên quan đến Tân Ly công tử.
Chỉ là vì trong triều cảm giác tồn tại của hắn quá thấp, không có danh tiếng vang dội bằng Đế cơ.
Trước mắt biết hắn chính là Tùy Ly, tất nhiên Thanh Ngưng muốn nghe nhiều hơn.
Nàng ta hỏi: "Vậy vì sao hôm nay bệ hạ mang hắn đến?"
Tiết công nói: "Chắc là gần hai năm nay, trong dân gian tin đồn liên quan đến bệ hạ ngày càng nhiều..."
Tin đồn gì?
Thanh Ngưng không cần hỏi, cũng đã biết được, Hoàng đế Thái Sơ giết quá nhiều người, tổn hại đến con cháu.
Mà Hoàng đế Thái Sơ không con, càng minh chứng cho lời đồn này.
Dẫn Tân Ly công tử đến, chính là vì muốn cảnh cáo mọi người, đừng quên, trên danh nghĩa của y còn có một con trai?
Tiết công nhẹ giọng thở dài nói: "Hai năm nay tin đồn ngày càng thêm chân thật, nói là cúng tế trời đất tổ tiên cũng không áp được... Sát khi trên người vị kia."
Việt Cơ nghe được, trong mắt thoáng qua một chút chế giễu.
Không tệ, loạn thần tặc tử, vốn là làm phản mới có được vị trí như ngày hôm nay, sao trời đất có thể cho y được nguyện ý chứ?
Bên này đang xì xào bàn tán, bên kia đoàn người của Hoàng đế Thái Sơ đã không thấy bóng dáng.
Chắc là Sở hầu đã tự mình nghênh đón người vào phòng khách rồi.
Tiết công dẫn theo Thanh Ngưng, Việt Cơ đi vào trong.
Vừa đi vừa nói: "Thanh Cơ, đó là con trai trưởng của Sở hầu, con trai thứ..."
Thanh Ngưng vội liếc nhanh qua, cũng không để trong lòng.
Nàng ta xoay chuyên tầm mắt, nhìn thấy một nhóm người ăn mặc quái dị.
Đám người này mặc quần áo mà đỏ, đầu đội mũ trang tử màu trắng?
Hoàn toàn xa lạ bên trong khách mời.
Nhưng đối với Thanh Ngưng mà nói, lại để cho nàng ta cảm thấy quen mắt, thậm chí còn thân thiết.
Là mũ mà đạo sĩ thường đeo.
Trong giới tu chân, trong mười người tu sĩ, thì tám người có lối ăn mặc này.
Bọn họ mặc áo đỏ, thậm chí còn làm cho Thanh Ngưng nghĩ đến người của đảo Ly Hỏa.
Lửa là đỏ.
Người của đảo Ly Hỏa có người mặc áo đỏ.
Chỉ là hiển nhiên tu sĩ đảo Ly Hỏa không thể xuất hiện ở chỗ này được.
Lúc này giọng nói của Việt Cơ vang lên: "Đó là ai."
Một năm gần đây Tiết công ngày càng dung túng cho Việt Cơ, nghe nàng ta hỏi, tự nhiên trả lời: "Đó là một đám phương sĩ lợi hại, nghe nói sau khi cúng tế không đè ép được sát khí, liền chủ động đi đến Đô thành, muốn cử hành một đại điển cung tế kinh thiên động địa trước nay chưa từng có..."
Tiết công nhỏ giọng, giọng nói khẽ run, hiển nhiên có chút sợ hãi: "Bọn họ muốn mời thần."
Thanh Ngưng chỉ cảm thấy buồn cười.
Đúng là có thần tiên.
Nhưng thần tiên sẽ không hạ xuống thế giới giả tạo này.
Có lẽ đám người giở trò bịp bợm này cũng chỉ muốn lấy được quan cao bổng lộc nhiều trong triều mà thôi.
Thanh Ngưng không nhìn nữa: "Đi cùng với cha, chỉ sợ bất tiện làm quen với người khác..."
"Ừ, ngươi đi xung quanh đi chút đi." Tiết công vuốt râu nói.
Thanh Ngưng xoay người lập tức muốn đi tìm Tùy Ly.
Chỉ là không tìm được Tùy Ly, trái lại đụng phải phương sĩ áo đỏ.
Người xung quanh thấy bọn họ đều sợ hãi, theo bản năng trốn tránh.
Thanh Ngưng né không kịp, bị người dẫn đầu nhìn thấy.
Trong mắt người kia lướt qua một tia kinh diễm, hỏi: "Là người của phủ nào?"
Trong lòng Thanh Ngưng càng khinh thường hơi.
Bị sắc đẹp mê hoặc.
Quả thật đám phương sĩ này không có bản lĩnh thật sự...
Thanh Ngưng nói: "Ta là con gái của Tiết công."
Người cầm đầu gật đầu, lúc này mới dẫn đám người áo đỏ đi vào bên trong.
Mà lúc này trong phòng khách, Tân Ngao ngồi ở ghế chủ vị bên cạnh là Ô Tinh Tinh.
Tùy Ly lấy lý do không được sủng ái, để cho gia nô của Sở hầu dẫn hắn đến một nơi phong cảnh đẹp nghỉ ngơi.
Sở hầu ngồi ở phía dưới bên trái mở miệng trước: "Gần đây thân thể bệ hạ có khỏe không?"
Tân Ngao lạnh nhạt trả lời: "Cũng được."
Mỗi năm trôi qua, lệ khí giữa chân mày Tân Ngao càng đậm hơn. làm cho người đối diện, lại nhớ đến bộ dạng tàn bạo rút kiếm giết người của y ngày xưa.
Sở hầu miễn cưỡng cười một cái, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Mặc dù gã là đại ca của Tân Ngao, nhưng Tân Ngao chưa từng đặt tình cảm huynh đệ vào trong mắt.