Ngồi bên phải là tứ đệ, được phong Kỷ hầu.
Kỷ hầu nói: "Bệ hạ, đám người phương sĩ đã đến phủ của đại ca, hôm nay bệ hạ cũng trùng hợp đến đây, không bằng tuyên bọn họ vào? Bệ hạ cũng hỏi bọn họ một câu, xem thử có bản lĩnh thật sự không không?"
Kỷ hầu nói xong, ngẩng đầu lên, không phải là nhìn Tân Ngao, mà là không nhịn được nhìn Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh nghiêng đầu, phe phẩy cái quạt trong tay.
Trên mặt quạt thêu Thần nữ của Cô Xạ sơn.
Mặt quạt chuyển một cái, mỹ nhân trên quạt giống như đang sống. Chỉ là rốt cuộc cũng không bằng một phần của Đế cơ...
"Không cần, trong triều có Thái bặc, Thái chúc, sao còn cần phương sĩ của bên ngoài." Tân Ngao lạnh lùng nói.
Kỷ hầu bị tiếng này nhất thời hoảng hồn về.
Hắn ta không nhìn Ô Tinh Tinh nữa, chưa từ bỏ ý định nói: "Bệ hạ có chỗ không biết, phương sĩ này tự xưng từng may mắn thấy được tiên nhân..."
Tân Ngao hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sao thế? Tiên nhân kia không dẫn theo hắn cùng thành tiên sao?"
Kỷ hầu bị nói cho nghẹn họng.
Sở hầu cũng không dám lên tiếng nữa.
Lúc này Ô Tinh Tinh mới mở miệng giòn giã nói: "Sao cứ nói mấy chuyện phương sĩ tiện sĩ này? Tại sao thúc bá không nói chuyện càng ý nghĩa hơn?"
Kỷ hầu vội vàng cười nói: "Nói chuyện gì?"
Ô Tinh Tinh nói: "Nói trong phủ của thúc có người đánh mấy con hồ ly nha."
Nụ cười trên mặt Kỷ hầu lập tức biến mất.
Tân Ngao là một người có lòng dạ vô cùng độc ác.
Ngay cả mạng người cũng không xem trọng.
Nhưng hết lần này đến lần khác sau khi kế vị không được mấy năm, đột nhiên lần đầu tiên ban bố luật lệ hết sức quái dị.
Muốn trên dưới cả nước, không được giết hồ ly, báo, dùng da lông của nó làm quần áo.
Sau đó không có người nào dám làm như vậy nữa.
Nhưng Kỷ hầu có một ái thiếp, vô cùng xinh đẹp, lúc đi săn với hắn ta, chỉ vào một con hồ ly đỏ rực trong núi nói: "Nếu lông của nó làm đệm nằm dưới người, nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp."
Kỷ hầu tưởng tượng đến hình ảnh kia, nhất thời không nhịn được.
Vì vậy liên tiếp săn mười mấy con hồ ly, mới góp thành một tấm da lớn hoàn chỉnh.
Nếu là săn được hồ ly trắng, vậy thì cứ ném đi.
Kỷ hầu thầm nghĩ, chuyện nhỏ như vậy, muốn thiên hạ tuân thủ thì được.
Nhưng hắn ta là đệ đệ của bệ hạ, là Kỷ hầu, sao cần phải tuân thủ?
Chỉ là cuối cùng mỹ nhân lên tiếng.
Thân phận của Đế cơ này lại rất cao.
Kỷ hầu không làm khác hơn là nghĩ cách, cố gắng giải thích: "Ta cũng không biết chuyện mà Đế cơ nói, không bằng ta gọi mấy người đến hỏi thử? Người nào dám can đảm giết hồ ly?"
"Cẩn gì phải uổng công như vậy." Tân Ngao nói.
Kỷ hầu nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thầm nghĩ mặc dù hoàng đế không có tình cảm huynh đệ, nhưng đến cùng hắn ta vẫn là đệ đệ của hoàng đế.
Vẫn nên bảo vệ mặt mũi của hắn ta một chút.
Sao có thể để một vãn bối như Đế cơ vượt mặt hắn ta chứ.
Kỷ hầu đang muốn mở miệng.
Tân Ngao lại nói: "Lông hồ ly kia ai mặc trên người, thì cứ lột da của người đó trước, treo ở trong viện. Nếu không có người nhận tội giết hồ ly, thì chờ khi tìm được cùng nhau lột da với người mặc là được."
Kỷ hầu trợn to mắt, không nhịn được run rẩy.
Hắn ta nghĩ đến vị mỹ thiếp kia của mình, nếu bị lột da, lại còn liên lụy hắn ta cũng bị lột da... Kỷ hầu co quắp tứ chi, thật sự muốn ói.
Hắn ta vội vàng nói: "Bệ hạ lại cho ta mấy ngày, không, hai ngày, chỉ hai ngày, ta nhất định sẽ tìm được người nào săn giết hồ ly."
Tân Ngao lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó nói: "Đi đi."
Kỷ hầu vội vàng loảng choảng chạy ra ngoài.
Lúc này Sở hầu cũng không dám ở lâu, vội vàng nói muốn đi ra ngoài tiếp đãi khách khứa, chờ mở tiệc, gã lại tới mời bệ hạ, bệ hạ cứ nghỉ ngơi trước, gã không dám quấy rầy...
Tân Ngao gật đầu.
Thoáng chốc trong phòng khách trở nên yên tĩnh.
Hai người kia cũng quên nhắc lại chuyện của phương sĩ.
Mà lúc này Ô Tinh Tinh đứng lên, ngồi lên trên bàn dài.
Hôm nay vóc người của nàng đã không thấp, mượn độ cao của cái bàn, nàng vừa ngồi lên đã cao hơn một ít so với Tân Ngao.
Nàng nâng tay lên, xoa đầu cho Tân Ngao.
Nàng nói: "Cha lại đau đầu à?"
Tân Ngao không lên tiếng, chỉ mặc cho nàng xoa.
Đại khái là từ sáu năm trước bắt đầu.
Vốn dĩ sát khí của Tân Ngao đã rất nặng, chờ sau khi bị đau đầu, càng lục thân không nhận, lạnh khốc vô tình hơn.
Người trong triều đình không biết, nhưng trong lúc ở một mình, khi rảnh rỗi Tân Ngao sẽ nghĩ, chẳng lẽ y thật sự giết quá nhiều người, cho nên làm ông trời tức giận?
Chỉ là trước mắt Tân Ngao không muốn nghĩ gì cả, y chỉ nhắm mắt nghe Đế cơ nói chuyện.
Ô Tinh Tinh nói: "Cũng không cần lột da người đâu. Lột ra rồi thì có tác dụng gì chứ?"
Tân Ngao: "Làm áo da cho con."
Ô Tinh Tinh: "Không được không được."
Tân Ngao: "Được rồi."
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Bọn họ cố gắng tiến cử những phương sĩ kia, nhất định không có lòng tốt..."
Tân Ngao: "Ừ."
Ô Tinh Tinh chép miệng một cái: "Nếu không ta len lén đi nhìn trộm một chút?"
Tân Ngao mở mắt ra, không cho Ô Tinh Tinh mát xa nữa, trầm giọng nói: "Con đi làm gì? Để cho Tân Ly đi là được."
Ô Tinh Tinh bất mãn nói: "Rõ ràng hắn còn yếu ớt hơn ta mà..."
Tân Ngao xoa đầu nàng: "Nói cái gì cũng không được."
Ô Tinh Tinh: "... Ồ."
Mà ở bên kia Tùy Ly đang ngồi trên xe lăn gỗ.
Gió thổi qua mặt hồ, thổi vào trên người hắn, làm cho vạt áo của hắn vang lên tiếng vù vù.
Hắn đang nhìn những phương sĩ ảo đó kia.
Rốt cuộc thật sự có bản lĩnh thông thiên, hay là tên lừa gạt, cũng rất dễ dàng nhìn ra hơn tu sĩ.
Trên người đàm người này không có linh khí.
Bọn họ không có bản lĩnh điều khiển thời tiết trời đất.