Tùy Ly thầm nghĩ.
Nhưng vào lúc này Tùy Ly nghe được một giọng nói rất nhẹ: "...Đạo quân?"
Tùy Ly đã hồi lâu không có nghe được xưng hô này, hắn nghe tiếng quay đầu lại.
Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng ở đó.
Nàng ta mặc váy trắng, khí chất xuất trần.
Tùy Ly hơi nhớ lại.
Thanh Ngưng là người không nhịn được, lên tiếng trước: "Đạo quân không nhớ ta là ai sao?"
Tùy Ly không nhịn được nhíu mày.
Thanh Ngưng tiên tử?
Nàng ta cũng đi vào gương Hoa Duyên?
Nàng ta là người Phiêu Miễu tông, quản? Mặc kệ?
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Tùy Ly, vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh.
Mà lúc này tâm cảnh của Thanh Ngưng đã trở nên phức tạp.
Mặc dù Tùy Ly vẫn luôn đi bên cạnh Ô Tinh Tinh, nhưng nhìn hiện tại, Ô Tinh Tinh được cưng chiều, Tùy Ly đạo quân không được cưng chiều, đây không phải là làm hắn cảm thấy hai người khác nhau sao?
Cho nên, trước mặt Ô Tinh Tinh đi theo hoàng đế, mà Tùy Ly đạo quân thì một mình ở chỗ này, bên người cũng không có một cung nhân chăm sóc...
Đường đường là một đạo quân, tu vi bị cướp đi, sau khi trở thành người phàm bệnh tật, còn phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
Lần này trái lại Thanh Ngưng cảm thấy lão hòa thượng Kim Thiền tông không có gạt người.
Vào gương Hoa Duyên đúng là để rèn luyện.
Nhất thời trong đầu Thanh Ngưng xuất hiện một suy nghĩ vô cùng hấp dẫn---
Trước mặt đạo quân rơi vào trong nghịch cảnh, nếu như nàng ta vươn tay giúp đỡ hắn, vậy chẳng qua lại càng tốt hơn lúc dệt hoa trên gấp khi đạo quân không gặp tình cảnh khó khăn sao?
Chờ trở về giới tu chân, đạo quân cũng sẽ nhớ kỹ người giúp mình trong lúc hoạn nạn.
Mặc dù Ô Tinh Tinh kia được đạo quân thích, nhưng đi theo hắn vào Phục Hi tông, được toàn bộ Phục Hi tông thích, không phải bởi vì Ô Tinh Tinh có ân với đạo quân sao?
Thanh Ngưng hơi cong môi mỉm cười nhẹ, trong lòng không nhịn được mà vui sướng.
Ô Tinh Tinh ở chỗ này sống vui vẻ thoải mái....
Nàng càng được cưng chiều, sợ rằng hiềm khích giữa nàng và Tùy Ly đạo quân càng sâu hơn.
Thanh Ngưng nhịn những suy nghĩ kia xuống, bước nhanh đi tới bên cạnh Tùy Ly, ngồi xổm xuống trước xe lăn của hắn, trong mắt rơi ra hai ba giọt nước mắt: "Sao đạo quân lại bị bệnh tật hành hạ thành bộ dạng này? Ta tìm đạo quân rất lâu rồi..."
Tùy Ly: "..."
Hắn di chuyển xe lăn, lui về phía sau, tránh tay của Thanh Ngưng tiên tử.
Thanh Ngưng chỉ coi là lúc trước hắn cao cao tại thượng, thiên chi kiêu tử, lúc này không muốn bị người trong giới tu chân thấy bộ dạng này của hắn mà thôi.
Vì vậy nàng ta cũng không đến gần, chỉ dừng lại ở chỗ đó, xúc động nói: "Bây giờ đạo quân có phải là Tân Ly công tử không? Ta nghe nói Tân Ly công tử mất cha từ nhỏ, nương không quan tâm không hỏi thăm, có hiềm khích với đương kim bệ hạ... Nếu đạo quân không chê, ngay sau ta và ngươi giúp đỡ lẫn nhau, cũng nhau rời khỏi gương Hoa Duyên này?"
Tùy Ly không nói.
Người này là tự hỏi tự nói sao?
"Đạo quân tìm được Ô cô nương rồi sao?" Thanh Ngưng biết còn hỏi: "Ta đã thấy nàng, người ngoài đều gọi nàng là Đế cơ. Hình như Ô cô nương đã quên cuộc sống thực tế rồi ? Ta thấy nàng rất được cưng chiều, nhưng vì sao nàng không chăm sóc cho đạo quân một chút?"
Nghe đến chỗ này, đáy mắt Tùy Ly đã có chút lệ khí.
Nhưng hắn vẫn không mở miệng nói chuyện.
Hắn muốn biết, Thanh Ngưng tiên tử muốn cái gì.
Hoặc là nên nói, Phiêu Miễu tông muốn cái gì.
Thanh Ngưng tiên tử thấy hắn chậm chạp không chịu nói chuyện, chỉ coi hắn ở chỗ này sống mười mấy năm, thật sự đã bị cái thế giới chết tiệt này làm thay đổi tính cách.
Thanh Ngưng vội nói: "Chúng ta còn không biết cách rời đi chỗ này... Nhưng mà... Ta biết làm cách nào để cho đạo quân thoát khỏi khốn cảnh trước mắt. Đạo quân có chỗ không biết, bây giờ cha của ta là phú hào một phương, ta có thể khuyên ông ta lấy tiền bạc ủng hộ cho đạo quân, để đạo quan biến thành trữ quân bổn triều. Khi đó, đạo quân cũng không phải chịu những đau khổ này nữa..."
Tùy Ly tỉnh bơ thăm dò nàng ta.
Ở trong thế giới như vậy hô mưa gọi gió, nắm giữ quyền lực, là chuyện rất thú vị đối với Phiêu Miễu tông sao.
Thanh Ngưng tiên tử thấy hắn từ đầu đến cuối không nói lời nào, cũng không cảm thấy ủ rũ.
Ô Tinh Tinh đã có một vách ngăn rất lớn với Tùy Ly đạo quân, ngày nàng ta thành công còn xa sao?
Thanh Ngưng lộ ra vẻ đau lòng, nói: "Ngày khác, cha ta sẽ đến gặp đạo quân. Đạo quân chính là hy vọng phi thăng của toàn thế giới tu chân, Thanh Ngưng tuyệt đối chết cũng không lùi bước, nhất định sẽ cùng tiến cùng lùi với đạo quân."
Sau khi nói lời khẳng khái hiên ngang như thế, nàng ta mới xoay người rời đi.
Tùy Ly: "Nghe đủ rồi."
Lúc này một kiếm khách đi ra.
"Trở về thôi, ta đã thấy thứ mà mình muốn thấy." Tùy Ly nói.
Kiếm khách lên tiếng đáp lại, đẩy xe lăn cho hắn.
Tùy Ly giật ngón tay, lấy ra một củ khoai lang nóng hầm hầm từ trong tay áo.
Đây là Ô Tinh Tinh cho hắn.
Nàng nói rất có lý: "Vừa có thể làm ấm tay vừa có thể ăn. Bảo vệ ngươi không lạnh không đói, tốt biết bao nhiêu!
Nghĩ tới đây, Tùy Ly không nhịn được ma sát đầu ngón tay.
Tiểu yêu quái đã trưởng thành.
Hắn ở bên cạnh nàng, từng chút một, rốt cuộc đã trưởng thành rồi.
Chờ trở lại bên trong phòng khách.
Tân Ngao ném khoai lang nướng lên trên bàn.
Ô Tinh Tinh: "Sao không ăn?"
Tùy Ly: "Không đói bụng."
Ô Tinh Tinh nói: "Là ta tự tay nướng trong lò đó."
Tùy Ly đang muốn vươn tay lấy lại.
Tân Ngao nghe tiếng, nhanh tay lấy khoai lang nướng đã có chút lạnh lên, lột vỏ, cắn một miếng: "Mùi vị không tệ."
Nói xong, y nói: "Ca ca của con sao có thể ăn mấy thứ này? Sao có thể dễ nuôi bằng cha của con được."
Tân Ngao cắn ba miếng đã hết, xoay tay nói: "Ngươi uống chút canh là được."