Từ cái ngày Tân Ngao cảm thấy Tùy Ly cũng cần sự yêu thương của người cha, cho nên nghiêm túc làm cha của hai đứa bé này.
Y nấu thuốc cho Tùy Ly.
Mặt dù nấu cháy nồi khô thuốc.
Y dẫn Tùy Ly đi gặp đại vu, chữa bệnh cho Tùy Ly.
Mặc dù thiếu chút nữa làm cho Tùy Ly ho ra lục phủ ngũ tạng.
"Có chút nghẹn." Tân Ngao nói xong, uống cạn nước trà còn dư lại trong chén Ô Tinh Tinh.
Ở những mặt này, vị đế vương này thật sự không để ý.
"Ngươi nhìn thấy những phương sĩ kia?" Ô Tinh Tinh quay đầu hỏi Tùy Ly.
Tùy Ly gật đầu: "Bọn họ không hiểu tu hành." Hắn dừng lại, nói: "Nhưng bọn họ hiểu cái khác..."
Ô Tinh Tinh: "Hả?"
"Trên người bọn họ có chu sa, trên quần áo có thiêu hoa văn đuổi tà."
Tùy Ly còn có thể cảm nhận được cổ bạc đầu cũng động đậy theo.
"Bọn họ biết vu thuật." Tùy Ly nói.
Ô Tinh Tinh than thở. Đáng tiếc A Tiếu không ở đây.
A Tiết biết cổ nha.
Chắc là không kém... hơn nhiều với vu thuật đi?
Mà bên này Thanh Ngưng đi không xa, đụng phải con trai trưởng của Sở hầu, còn có người dẫn đầu đám người mặc áo đỏ.
Con của Sở hầu vô cùng cung kính với vị phương sĩ này, gọi hắn ta là "Nguyên tiên sinh".
Nguyên tiên sinh xoay người lại, nhìn Thanh Ngưng cười một tiếng.
Thanh Ngưng nhìn hắn ta, trong chớp mắt hơi hốt hoảng.
Lúc này Tiết công đi tới, vội vàng giới thiệu con gái mình cho con của Sở hầu.
Sở hầu nhìn Thanh Ngưng nói: "Là một mỹ nhân."
Tiết công khiêm tốn cười nói: "Không bằng Đế cơ."
Con Sở hầu cười ha ha một tiếng: "Đúng, ta dám nói, trong thiên hạ không có nữ tử nào đẹp hơn Đế cơ."
Thanh Ngưng nghe vậy có chút phiền lòng.
Đẹp thì như thế nào?
Chẳng lẽ cái thế giới này, ai đẹp hơn thì nghe lời người đó sao.
Không phải.
Nếu trong tay không có lực lượng, xinh đẹp sẽ trở thành một cái sai, trở thành một món đồ chơi bị người ta tranh cướp.
Lúc này con Sở hầu lại nói: "Tiết công, người lại tới bái kiến vị Nguyên tiên sinh của Vô Cực môn này đi, Nguyên tiên sinh thông trời đất, còn đã từng nhìn thấy tiên nhân!"
Tiết công vội vàng khom người xuống.
Thanh Ngưng thì hơi kinh ngạc.
Vô Cực môn, Vô Cực môn, có chút quen tai.
Nghe được ở chỗ nào đây?
Chờ chút...
Trước mấy ngày Tùy Ly và Ô Tinh Tinh muốn kết đạo lữ, khi đó Kim Thiền tông, Phiêu Miễu tông, Pháp m môn đều ở trong điện.
Có người hỏi Ô Tinh Tinh đã bái lạy tông môn nào?
Ô Tinh Tinh nói như thế nào?
"Ta là môn chủ của Vô cực môn." Nàng đã nói như vậy.
Vào lúc này, bên trong phòng khách Ô Tinh Tinh hắc hơi một cái.
Tùy Ly không thay đổi sắc mặt, có lý chẳng sợ, danh chính ngôn thuận giơ tay lên, kéo áo trên vai của nàng lên cao một chút.
---
Ô Tinh Tinh xoay người.
Cổ áo lại trượt xuống từ vai.
Nàng nói: “Như vậy mới đẹp, là lưu hành gần đây trong thành...”
Tùy Ly: “...”
Hiện giờ tiểu yêu quái còn biết đẹp hay không đẹp nữa?
“Thịnh hành hay không ta không biết.” Tùy Ly ho nhẹ hai tiếng, “Ta chỉ biết như vậy dễ bị cảm lạnh.”
Ô Tinh Tinh không vui mím môi.
Tùy Ly cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Nếu như nàng bị cảm lạnh xâm nhập làm đau cơ thể, một ngày nào đó lại truyền cho ta, có lễ ngày hôm sau ta liền chết thẳng cẳng rồi...”
Ô Tinh Tinh nói: “Phi phi phi!”
Nàng vội vàng tự kéo cổ áo lên, buộc chặt, chột dạ rũ mắt xuống không nói gì nữa rồi.
Tân Ngao nhìn thấy thì cười lớn ha ha nói: “Đế Cơ đang tuổi lớn, ăn mặc như vậy không có gì là không ổn cả. Chỉ là...” Tân Ngao nói đến chỗ này, sắc mặt mới trầm xuống nói: “Mặc kệ là người nào, nếu dám cả gan nhìn chằm chằm Đế Cơ không chớp mắt! Đế Cơ là thân phận gì? Các ngươi là thân phận gì? Quả nhân sẽ móc mắt các ngươi ra cho chó ăn!”
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Không được.”
Giọng điệu Tùy Ly bình tĩnh nói: “Bệ hạ nếu như muốn móc mắt bọn họ, chỉ sợ trên dưới Tuyết quốc, phải có không ít kẻ bị mù.”
Tân Ngao tưởng tượng một hồi cảnh tượng khắp nơi đều là người mù.
Tân Ngao: “...”
Miễn đi.
Không lâu sau, tiệc sinh nhật của Sở Hầu sắp bắt đầu rồi.
Tùy Ly nói: “Ta sẽ không đi ra.”
Tân Ngao gật đầu nói: “Dù sao cũng chỉ là sinh nhật của một Sở Hầu, nếu người đi nhiễm một trận gió lạnh, lại bệnh thêm mấy ngày, Đế Cơ còn phải nắm tay áo quả nhân mà khóc nữa.”
Đúng là hiện tại trong lòng của Hoàng đế Thái Sơ, huynh đệ của y thật sự không có địa vị gì.
Tùy Ly nghe đến nửa câu sau, mới lộ ra một chút ý cười trên mặt.
Mà Tân Ngao và Ô Tinh Tinh sải bước dài đi ra ngoài cửa.
Tân Ngao thấp giọng nói bên tai với con gái: “Quả nhân chẳng qua quan tâm ca ca con một câu, nó lại vui như vậy rồi. Chỉ là sao nó cứ chậm chạp không gọi quả nhân là “cha” chứ?”
Ô Tinh Tinh mờ màng đáp: “Ta không biết.”
Nàng khựng lại, dùng cái đầu nhỏ của nàng giả vờ suy nghĩ, sau cùng nói ra ý của mình: “Có phải là phải đối tốt với ca ca hơn một chút không?”
Thân hình Tân Ngao vô cùng cao, dáng vóc của Ô Tinh Tinh ở trước mặt y thật sự không đủ nhìn. Nếu y muốn nói vào tai của Ô Tinh Tinh thì không thể không liên tục cúi thấp đầu.
Y nói: “Giống như tốt với con sao?”
Ô Tinh Tinh gật đầu.
Tân Ngao lại gạnh tỵ nói: “Con thật là phóng khoáng.”
Ô Tinh Tinh: ?
Tân Ngao lập tức nghiêm nghị nói: “Con gái và con trai dĩ nhiên không giống nhau, huống hồ, nếu như cõng nó giống như cõng con, nó lớn như vậy, cưỡi trên lưng quả nhân, sẽ thành ra dáng vẻ gì chứ?”
Ô Tinh Tinh nói: “Vậy lần sau cha cũng đút ca ca ăn cơm...”
Tân Ngao nói: “Quả nhân còn phải cho hai người ăn? Quả nhân còn ăn được cơm hay không?”
Ô Tinh Tinh nói: “Có thể không cần cho ta ăn, ta cũng đã lớn rồi.”
Tân Ngao nói: “Không được...”
Hai người này đang thì thầm nói chuyện.