Tùy Ly đang ngồi trong phòng, đưa mắt nhìn theo bóng dáng của bọn họ đi xa.
Khóe miệng hắn vểnh lên, nhưng rất nhanh lại ép xuống.
Tân Ngao hoàn toàn không phải một người nương tay.
Ban đầu thiếu chút nữa đã giết chết Ô Tinh Tinh vừa mới sinh, là có thể đoán được.
Có lẽ là bởi vì tính cách tướng quân cần phải lạnh lùng cứng nhắc, nếu không sớm đã không chống đỡ được sự tàn khốc và đẫm máu trên chiến trường. Đừng nói dẫn binh thường đánh thắng, người bình thường trải qua một lần, đều dễ dàng sinh ra ý nghĩ sợ chiến trận.
Cũng chính vì vậy, Tân Ngao không có lòng thương tiếc đối với tính mạnh của người thường.
Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất.
Móc mắt, lột da càng là dễ như trở bàn bay.
Có vài tu sĩ đi vào nhầm đường, là vì như vậy.
Tiểu yêu quái là tư duy hỗn tạp, bình thường cứ cho là nghe thấy lời của Tân Ngao, cũng sẽ không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng Tùy Ly nghe được thì bỗng nảy ra một ý nghĩ...nếu Tân Ngao này, tay nắm binh quyền, chuyên chế độc tài, đối với quỷ thần người đều không có lòng kính nể, lại là hoàng đế không quản tốt việc triều chính, trong thế giới này có phải nên là một bạo quân không?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua lại biến mất.
Bởi vì vị “bạo quân” này, hiện giờ còn là một người cha.
Mặt mày Tùy Ly hơi lạnh lẽo, dần dần bình thường lại.
Hắn giơ tay ra rót cho mình một cốc nước nóng.
Bên này Ô Tinh Tinh cùng ngồi ở phía trên tiệc sinh nhật với Tân Ngao.
Lại có một chút ý ngang vai ngang vế.
Chỉ là rốt cuộc Ô Tinh Tinh thấp hơn một cái đầu, nên mới không thấy rõ ràng sự kỳ lạ.
Thanh Ngưng ngồi ở bên dưới, ngẩng đầu lên nhìn, lại lập tức nhớ lại lúc trước bọn họ vì mưa lớn ở Hạnh Thành mà dừng lại một lúc.
Lúc đó Ô Tinh Tinh tuổi còn nhỏ, Hoàng đế Thái Sơ liền để nàng lên trên bàn.
Hiện giờ thoáng một cái mấy năm trôi qua.
Vóc dáng hiện giờ của Ô Tinh Tinh không thể ngồi trên bàn được rồi, nhưng nàng lại chuyển sang ngồi bên cạnh Hoàng đế.
Hoàng đế sủng ái nàng, không ngờ lại lâu như vậy....
Thanh Ngưng có chút khó chịu trên mặt.
.....Như vậy há không phải sự suy đoán năm đó của nàng càng hết sức buồn cười sao?
Đi theo sự ngồi vào chỗ của Hoàng đế Thái Sơ, không khí lối vào vốn náo nhiệt dần dần ngưng lại, cuối cùng biến thành lặng ngắt như tờ.
Đến lúc này Sở Hầu đã có chút hối hận rồi.
Bệ hạ đích thân đến, vốn phải là vui vẻ trên mặt, nhưng tiệc sinh nhật này, hiện giờ nhìn thấy lại giống như là đến dự đám tang....
Sinh nhật trước kia, Hoàng đế Thái Sơ sẽ không đến.
Chỉ là bởi vì Kỷ Hầu muốn tiến cử người của Vô Cực Môn đến trước mặt Hoàng đế, nên Sở Hầu mới chủ động lên tiếng, mời Hoàng đế Thái Sơ nhọc lòng một chuyến, đến phủ của gã dự tiệc sinh nhật.
Nhưng lần này Tân Ngao lại không từ chối, Sở Hầu vừa mời, y đã đồng ý liền.
Sớm biết như vậy....
Haizz.
Sở Hầu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi.
Đợi đến lúc tiệc sinh nhật ngập tràn không khí chết chóc này trải qua được một nửa, Ô Tinh Tinh ngồi có chút mệt rồi, nàng đanh định đứng dậy, muốn quay về trong phòng tìm Tùy Ly đi chơi.
“Vô Cực Môn dâng quà mừng lên cho Sở Hầu.” Dưới bậc thềm có người giọng không cao không thấp nói.
Vô Cực Môn?
Ô Tinh Tinh giật mình, lại ngồi xuống lại.
Nàng biết Kỷ Hầu dẫn theo một đám phương sĩ đến, nhưng hoàn toàn không biết môn phái của bọn họ gọi là “Vô Cực Môn”.
Là Vô Cực Môn đó sao?
Ô Tinh Tinh không nhịn được vuốt nhẹ mu bàn tay của mình.
“Đế Cơ mệt rồi?” Giọng của Tân Ngao vang lên bên cạnh.
Ô Tinh Tinh gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.”
“Đợi đã.” Ô Tinh Tinh nhìn chằm chằm về phía đám phương sĩ, “Cha đi trước, con còn muốn xem thử.”
Tân Ngao thấp giọng, phì cười nói: “Tại sao là quả nhân đi trước?”
Mọi người khó có thể thấy được Hoàng đế Thái Sơ nở nụ cười, trong chốc lát còn không tự chủ ngơ ngác nhìn mấy lần.
Bên này Ô Tinh Tinh nói: “Bọn họ rất kỳ quái, nếu như đến gần rồi, có mưu đồ gì thì phải làm sao?”
“Vậy con không sợ bọn họ?”
Ô Tinh Tinh nói: “Cũng không sợ nhiều lắm, một chút thôi.”
Tân Ngao nói: “Vậy quả nhân dĩ nhiên càng không sợ. Chỉ là một đám phương sĩ, quả nhân chỉ cần ra lệnh một tiếng, thì có thể giết sạch bọn họ. Nếu như bọn họ có ý đồ khác, cũng phải xem là động tác của bọn họ nhanh hay là kiếm của quả nhân nhanh hơn.”
Ô Tinh Tinh nghĩ.
Người cha tiện nghi này của nàng rất sĩ diện, xưa nay chỉ có đạo lí người khác sợ y chưa bao giờ có đạo lý y sợ người khác.
“Được rồi.” Ô Tinh Tinh dịch chuyển mông, nửa người đều dựa vào trước người Tân Ngao.
Nghiễm nhiên bảo vệ Tân Ngao ở phía sau.
Người bên cạnh nhìn thấy, trong lòng chỉ thầm cảm thán tình cha con thâm hậu. Có thể ở trước mặt Hoàng đế Thái Sơ tính cách lạnh lùng, ngang ngược, được đằng chân lân đằng đầu, đại khái cũng chỉ có một mình Đế Cơ.
Mà Tân Ngao nhìn thấy, lại chỉ cảm thấy buồn cười trong bụng.
Đế Cơ là đang bảo vệ sao?
Tâm trạng Tân Ngao đã tốt một chút.
Y đưa tay để lên vai Ô Tinh Tinh, rồi mới ngước mắt nhìn người Vô Cực môn trong sân.
Lúc này người của Vô Cực Môn đã đứng trên đài rồi.
Bọn họ từng người một đều đội khăn trang tử, ừ, giống như là cách ăn mặc của đạo sĩ, cũng là có chút giống với tu sĩ trong giới tu chân....Ô Tinh Tinh nghĩ.
Khách khứa dưới đài nhịn không được phát ra tiếng thì thầm bàn tán.
“Bọn họ là người của Vô Cực Môn?”
“Thật sự là thiên tài hội tụ đất trời.”
Bọn họ nói ra những lời như vậy, là bởi vì người trong Vô Cực môn lớn lên đều tuấn tủ, nhìn vào khiến người khác vui vẻ thoải mái.
Chỉ là khả năng cảm thụ cái đẹp của tiểu yêu quái trước nay có hạn, vì vậy hoàn toàn không cảm thấy vẻ đẹp của bọn họ.