Thanh Ngưng trong giới tu chân cũng không ít lần gặp gỡ người có dáng vẻ hơn người, đây được coi là cái gì?
Chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi dẫn đầu của Vô Cực Môn, hắn ta trước tiên là xá một cái về phía Tân Ngao.
Người này không hổ là người dẫn đầu, hắn ta là một người sinh ra nổi bật nhất trong số đó.
Nam nhân tóc nâu, da trắng, ưu tú, xuất sắc, bên hông treo một cái trụy tự làm thành từ ngọc thạch và chuông, đứng ở chỗ đó, thật có chút dáng vẻ của tiên nhân cõi tiên.
Sau đó lại thấy hắn ta đưa tay vỗ nhẹ một cái.
Theo đó các phương sĩ lấy ra một vật dưới áo khoác, đó là một cái trống.
Các phương sĩ vừa đánh trống vừa nhảy múa.
Tiếng trống dày đặc, nhưng lại hoàn toàn không thấp, trầm giống người thường nghe thấy, mà ngược lại chỉ khiến người khác cảm thấy kéo dài không nói ra được.
Tựa như đã nhìn thấy khung cảnh tuyệt vời trong chiến trường thượng cổ.
Máu huyết trong cơ thể đều bất giác sôi sục lên theo cùng, tựa như có hào khí ngất trời len lõi khắp xương cốt tứ chi....
Lúc tế bái Tuyết quốc cũng sẽ nhảy múa, cho nên mọi người nhìn thấy cảnh tượng này hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ.
Bọn họ mãi mê nhìn, lại càng chìm đắm vào bên trong.
Đến cả Tân Ngao cũng cảm thấy có chút khí huyết cuồn cuộn, trong đầu dường như có một ý nghĩ tàn ác muốn dâng lên.
Y mím chặt môi, nói: “Tiếng trống này e là có chút kỳ lạ.”
Y nói xong, cúi đầu nhìn Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh lại chống cằm, nhìn chằm chằm, nhìn rất thích thú.
Tiếng trống hoàn toàn không ảnh hưởng đến nàng.
Ngay lúc sắc mặt Tân Ngao có chút u ám, đang muốn kêu người của Vô Cực Môn ngừng lại, xử lýbọn họ.
Nam nhân đứng đầu của Vô Cực Môn lại nhẹ vỗ tay một cái.
Tiếng vỗ tay của hắn ta thật ra không nghe rõ, nhưng mấy môn nhân đó lại là tự giác dần dần từ trên đài lui xuống.
Các khách khứa dần dần tỉnh táo, ngay lúc cảm thấy còn thỏa mãn, thì lại thấy vài nữ phương sĩ chân trần, cũng đội trang tử, ăn mặc thuần khiết, thân hình bọn họ xoay chuyển, khẽ dậm chân, rồi đến giữa đài.
Váy áo màu xanh da trời theo gió mà động.
Bọn họ thế chỗ cho những nam phương sĩ đánh trống nhảy múa đó.
Trong tay bọn họ cầm mặt nạ, nhảy múa.
Những nữ phương sĩ này đều sinh ra có dung mạo xinh đẹp như nhau, trước đó bọn họ hoàn toàn chưa xuất hiện, lúc này bỗng nhiên lọt vào trong tầm mắt của mọi người, lập tức làm mọi người choáng ngợp.
Các nữ phương sĩ ăn mặc như vậy, khiến bọn họ trông vô cùng đoan trang.
Mà dưới sự đoan trang.
Bọn họ cúi mắt, cong môi, ngón tay xòe ra, cuộn tròn, ống tay áo tung bay, như có như không thu hút lòng người.
Lúc này tất cả khách khứa đều đã có chút say rồi.
Máu huyết vừa rồi sôi sục, dần dần bị bị xoa dịu xuống, thay vào đó là một loại cảm nhận như tràn đầy gió xuân khác.
Thanh Ngưng nhìn đến cau mày.
Chỉ nhìn những nữ phương sĩ này, không phải là giống như nữ tu sĩ của Tố Tâm Các sao? Tu sĩ của Tố Tâm Các chính là vừa tu hành, vừa nhờ vào việc kết thành đạo lữ với nam tu sĩ, để song tu, nâng cao tu vi.
Vẻ ngoài đoan trang.
Nhưng bên trong cũng chỉ có suy nghĩ muốn dụ dỗ.
Ngược lại những nam phương sĩ này, Thanh Ngưng thật sự nhìn không ra trong giới chân tu có người nào là tương tự như bọn họ.
Cuối cùng, những nữ phương sĩ đó cũng đã nhảy xong, bọn họ hơi cong người hành lễ, sau đó thong thả đi xuống đài.
Các khách khứa nhìn bóng dáng của bọn họ, không cảm thấy dâm đãng, cũng không cảm thấy thấp kém.
Ngược lại trong mắt thấy rõ chút thích thú quý mến.
Tân Ngao mím chặt môi.
Ý nghĩ tàn ác tràn đầy của y đã bị xoa dịu đi hơn một nửa.
Y không có hứng thú gì với nữ sắc, nhưng xem xong cũng cảm thấy có một chút vui tai vui mắt.
“Khiến mọi người chê cười.” Phương sĩ đứng đầu hơi cúi người, lại ngẩng đầu lên, đi đến phía trước mấy bước, cười nói: “Vũ điệu bọn họ nhảy vừa rồi, chính là xuất thân từ quyển thứ ba mươi mốt “Xuân Nhật quyết” mà trong môn của ta tu hành. Không dám so với “Phong Lại”, “Vọng Cổ”. Nhưng mà, vũ điệu này có thể khiến ngũ khiếu của người ta thư thái, bệnh nhẹ trên người, đều giống như được xoa dịu...”
“Phong Lại”, “Vọng Cổ” mà phương sĩ này nói đến, là trong thần thoại, vì để ca tụng công lao của Phục Hy, một trong ba vị Hoàng đế, mà soạn thành vũ điệu lễ bái.
Ngoài tiểu yêu quái mù chữ không biết ra, người khác đều biết.
Sở Hầu nghe thấy càng là vội vàng lên tiếng: “Nào có, nào có, Nguyên tiên sinh khiêm tốn rồi. Vũ điệu này thật sự khiến người ta choáng ngợp, nếu thường xuyên xem, chắc hẳn cực kỳ có ích.”
Phương sĩ được gọi là “Nguyên tiên sinh” đưa tay cười một cái, rồi mới hành lễ với Tân Ngao nói: “Nguyên Chử của Vô Cực Môn gặp gỡ Hoàng đế bệ hạ, còn có...” Ánh mắt hắn ta liếc một cái, rơi trên thân của Ô Tinh Tinh: “Gặp gỡ Đế Cơ.”
Sắc mặt Tân Ngao u ám, lệ ý giữa mày quay lại, y một câu cũng không nói, chỉ lạnh lùng cúi mắt xem xét nam nhân này.
Ô Tinh Tinh lại nhìn vào ánh mắt của Nguyên Chử này.
Nguyên Chử lại cúi người nói: “Sớm đã nghe qua Đế Cơ sinh ra đã có kim quang, hôm nay được thấy, mới biết sự huyền diệu của trời đất...”
Người nay nói chuyện rất là có trình độ.
Chỉ dựa vào sinh ra từ kim quang, đã đẩy cho công trạng của trời đất huyền diệu, hoàn toàn chưa khen ngợi con người của Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh nghe thấy còn chưa cảm thấy có gì, Tân Ngao đã cau mày, vô cùng không vui rồi.
Tân Ngao nói: “Nếu là như vậy, đã thấy Đế Cơ còn không quỳ xuống dập đầu mấy cái?”
Nguyên Chử nghẹn họng, hoàn toàn không ngờ vị Hoàng đế Thái Sơ này dễ dàng gắt gỏng như vậy.
Hắn ta đảo mắt nhìn Ô Tinh Tinh.
Vị Đế Cơ này cũng không nói gì nhiều, giống như thật sự đợi hắn ta dập đầu.