Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 229

Chương 229 -
Chương 229 -

Nguyên Chử đến chỗ này, hoàn toàn không phải là muốn đối phó với Hoàng đế. Cho nên hắn ta không thể chống lại mệnh lệnh của Hoàng đế.

Thế là hắn ta quỳ xuống, thật sự dập đầu mấy cái về phía Ô Tinh Tinh.

Người đẹp này có chịu được hắn ta dập đầu hay không, còn phải xem đã.....

Đợi dập đầu xong rồi, Nguyên Chử ngẩng đầu lên nói: “Nguyên Chử tự xin vào Lục khanh làm thái sĩ, trên dưới Vô Cực Môn nguyện vì bệ hạ cống hiến sức lực....”

Thái sĩ là một trong Lục khanh, nắm giữ chuyện thần linh.

Tân Ngao lãnh đạm nói: “Mấy người các ngươi dựa vào cái gì?”

Nguyên Chử nói: “Lại qua một thời gian, chính là sinh nhật của Đế Cơ, Nguyên Chử mạnh dạn xin, trong ngày làm tiệc sinh nhật đó mời thần.”

Tân Ngao đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Có Đế Cơ ở đây, sao còn phải mời thần?”

Nguyên Chử lại nghẹn họng, không nghĩ đến Hoàng đế Thái Sơ khó giải quyết như vậy.

Dù là đã để y tự xem hai điệu nhảy, hiểu được chỗ thần kỳ trong đó, thái độ của y cũng không thả lỏng ra.

Nguyên Chử lại quay đầu nhìn Ô Tinh Tinh.

Lại nghe thấy tiếng Đế Cơ trong trẻo hỏi: “Ngươi còn nhảy múa không?”

Nguyên Chử ngớ người, nói: “Hôm nay dĩ nhiên không có rồi, Vô Cực Môn chẳng qua là khách, chỉ đến dâng tặng lễ vật cho Sở Hầu. Làm sao có thể giọng khách át giọng chủ chứ?”

Ô Tinh Tinh gật đầu: “Được rồi, vậy không xem. Chúng ta đi thôi.”

Nguyên Chử: ?

Nguyên Chử vẫn chưa hoàn hồn lại, nhưng Ô Tinh Tinh đã cùng Tân Ngao rời đi rồi.

Mọi người lưu luyến nhìn Ô Tinh Tinh một chút, sau đó thì không nhìn nữa, xoay lại nhìn hướng Vô Cực Môn hiện giờ là thứ làm bọn họ càng cảm thấy hứng thú hơn.

“Dám hỏi “Xuân Nhật quyết” vừa rồi Nguyên tiên sinh nói là gì?”

“Nguyên tiên sinh muốn mời thần gì?”

Bọn họ ung dung thản nhiên cất tiếng hỏi thăm, ý nghĩ khác thường.

Bên này Thanh Ngưng đã thu lại ánh mắt.

Xem ra, Vô Cực Môn này hoàn toàn không phải là Vô Cực Môn mà Ô Tinh Tinh nói đó. Nghĩ đến cũng là...chỗ này chỉ là thế giới trong gương, có thể có gì liên quan với thế gian bên ngoài chứ?

Thanh Ngưng đã dần dần an tâm rồi.

Mà lúc này, rất nhanh Ô Tinh Tinh đã quay về trong cung.

Cung nhân ôm lấy tấu chương chất chồng như núi đến trước mặt Tân Ngao, Tân Ngao vừa mới phê duyệt mấy cái, thì nhịn không được ấn thái dương.

Đầu y lại bắt đầu đau rồi.

Sắc mặt Tân Ngao dần trầm xuống, sao đó chuyển thành vẻ mặt nghiêm nghị, âm u lạnh lẽo.

Vốn dĩ Ô Tinh Tinh đang ngồi bên bàn nhỏ ở một bên, nằm sấp chậm rì luyện viết tên của bản thân.

Bỗng nhiên nghe thấy “Rắc” một tiếng, nàng quay đầu nhìn lại, lại thấy Tân Ngao bẻ gãy cây bút trong tay.

Ô Tinh Tinh nhảy dựng lên.

Nàng biết đầu y lại tái phát bệnh rồi.

Ô Tinh Tinh đang muốn xoa đầu cho y, Tân Ngao giữ lấy tay nàng, trầm giọng nói: “Thư giãn một lúc thì hết rồi. Nếu như chút đau đớn này mà nhịn không được, sau này lại sẽ biến thành người vô cùng yếu đuối.”

Tùy Ly đột nhiên lên tiếng: “Để ta.”

Ô Tinh Tinh tránh ra.

Chỉ thấy Tùy Ly đi lên phía trước, giữ lấy tấu chương trước mặt Tân Ngao.

Tân Ngao cũng theo thói quen đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ của Ô Tinh Tinh.

Thái độ của Tân Ngao quá tự nhiên, trong chốc lát suýt nữa khiến Tùy Ly nghi ngờ, y có phải giả bệnh không muốn phê duyệt tấu chương không. Cũng chính là nghĩ đến tính cách của Tân Ngao kiên quyết, chưa từng lộ ra dáng vẻ yếu đuối, Tùy Ly mới xóa bỏ ý nghĩ như vậy.

“Quả nhân dạy con bắn tên.” Tân Ngao nói.

Ô Tinh Tinh nghĩ nói: “Không được, gió hôm nay lớn lắm.”

Tân Ngao nói: “Dạy con trong điện là được rồi....Người đâu!”

Tân Ngao lệnh người cầm bia đến, lại mang cung tên đến.

Bên này bắt đầu dạy bắn cung.

Bên kia Tùy Ly thì hì hục phê tấu chương.

Tùy Ly: “....”

“Ngón tay đặt vào chỗ này.”

“Ồ.”

“...Tay của Đế Cơ cũng non quá, quẹt một cái là bị thương rồi.”

Tùy Ly đứng dậy.

Bị thương rồi?

Tân Ngao không nhìn thấy động tác của Tùy Ly ở sau lưng, ý trầm giọng nói: “Chút vết thương này, Đế Cơ chắc có thể nhịn được mà phải không? Nắm lấy chỗ này, kéo lấy, kéo chặt. Nhìn thấy tấm bia đó rồi chứ?”

Ô Tinh Tinh nghe theo kéo chặt cung.

Tùy Ly cau mày, nhưng vẫn là chậm rãi ngồi xuống lại.

“Vút” một tiếng.

Mũi tên đã bay ra, trực tiếp cắm lên cái cột trong điện, sau cùng rơi xuống trên đất.

Sắc mặt Tân Ngao không đổi: “Người lúc nhỏ đến cung cũng kéo không ra, hiện giờ có thể kéo ra đã là có tiến bộ rồi. Rút ra thêm mũi tên, thử lại.”

Ô Tinh Tinh đáp: “Vâng.”

Tùy Ly ngước mắt.

Thân hình tiểu yêu tinh nhỏ nhắn, lúc nàng kéo chặt cung tên, cánh tay cũng kéo ra đường nét xinh đẹp, cả người giống như là một cây cung kéo căng, xinh đẹp mà có nhiều sức mạnh.

Tân Ngao ở bên cạnh nàng, cũng đứng thẳng người, giống như cây to đứng sừng sững trên sườn núi.

Lúc Ô Tinh Tinh bắn ra mũi tên thứ ba, đột nhiên cảm thấy trên trán nóng lên.

Là cái gì rơi xuống.

Nàng thả mũi tên đó ra, đồng thời lập tức ngẩng đầu lên, mới phát hiện sắc mặt Tân Ngao đã tái mét, cả người y đều căng thẳng đến cực điểm, còn dùng sức hơn cả cây cung lúc bị kéo căng. Cổ, thái dương của y đều nổi dân xanh. Mồ hôi lạnh xuôi theo cằm rơi xuống.

Đau đầu ghê gớm như vậy sao?

Ô Tinh Tinh khựng lại, ngay lúc muốn bỏ cung xuống.

Đột nhiên Tân Ngao nắm lấy cây cung đó, như là khó khăn chịu đựng, y thô lỗ bẻ gãy cây cũng đó.

Dây cung xé rách tay của y, máu tí tách rơi trên mặt đất.

Mọi người trong cung bị cảnh này dọa sợ đến ngây ngốc.

“Bệ hạ...” Bọn họ kêu thất thanh.

Một tiếng này giống như càng kích động Tân Ngao.

Tân Ngao đưa tay lật túi tên, đạp đổ bàn.

Đồ vật rơi xuống lốp bốp trên đất, đồ gốm sứ rơi xuống, mảnh vỡ văng tứ tung, cắt qua váy của Ô Tinh Tinh.

Bình Luận (0)
Comment