Ô Tinh Tinh đưa tay chính là muốn đi nắm lấy Tân Ngao.
“Thái Dương, đến đây!” Tùy Ly hét một tiếng.
Ba người chung sống với nhau lâu rồi, trước mặt mọi người Tùy Ly quen gọi “Thái Dương”, gọi nhiều rồi cũng khắc vào trong lòng.
Lúc tiếng của Tùy Ly cất lên, Tân Ngao đã chụp lấy cổ tay của Ô Tinh Tinh.
Sức lực của y mạnh vô cùng.
Ô Tinh Tinh nghe thấy xương của bản thân phát ra tiếng nứt ra, nàng khẽ cau mày, hai má trắng toát, nhưng vẫn không khóc. Nàng lại ngước mắt, đón lấy ánh mắt của Tân Ngao.
Hai mắt của Tân Ngao đỏ au, tia máu dày đặc, vẻ mặt giống như có một chút điên cuồng và hung ác.
Ô Tinh Tinh cắn môi, đưa tay đặt lên trên trán Tân Ngao.
Thần trí của Tân Ngao không tỉnh táo, nhưng bản năng cảnh giác vẫn còn, thế là y hất tay của Ô Tinh Tinh ra....
Ô Tinh Tinh nói: “Cha?”
“Đế Cơ...” Trong họng Tân Ngao thốt ra tiếng khàn đặc.
Tùy Ly nhanh chóng ra lệnh nói: “Các ngươi tạm thời lui xuống.”
Cung nhân giật mình ngẩng đầu.
Tùy Ly đứng ở chỗ đó, thân hình thẳng tắp, có chút khí thế ép người, hắn lạnh giọng nói: “Lẽ nào các ngươi muốn khiến cho bên người biết, Đế Cơ vì chuyện bắn cung mà ồn ào với bệ hạ sao?”
Cung nhân như vừa tỉnh mộng, mới lần lượt lui ra ngoài.
Đợi lui ra ngoài cửa xa ba trượng, bọn họ nhìn nhau một cái, từ trong ánh mắt đôi bên nhìn thấy vẻ kinh hãi.
Những lời vừa rồi của Tân Ly công tử ...giống như là xảy ra như vậy, nhưng lại giống như không phải vậy.
Dáng vẻ vừa rồi của bệ hạ thật sự quá đáng sợ, thân hình y cao to, trên gương mặt anh tuấn vốn mang theo vết sẹo hung ác, trong tính hình như vậy, thì càng giống như ác quỷ đi ra từ trong địa ngục....
Không không. Bọn họ sao mà dám nghĩ bệ hạ như vậy chứ?
Vài cung nhân giơ tay đánh bản thân mấy cái, theo đó kiên quyết ép suy nghĩ vào trong đầu, không suy nghĩ nữa.
Ở bên trong.
Tùy Ly rảo bước đi về phía trước, thấp giọng bắt đầu niệm: “Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân....” Đây là Tịnh tâm thần chú của đạo gia.
Văn chú này thật sự còn có chút tác dụng.
Mắt thường có thể thấy, sự tàn ác trên mặt Tân Ngạo đã ít đi một chút.
Ô Tinh Tinh cũng không sợ hãi, chân nàng giẫm một cái bàn khác, cưỡi trên lưng của Tân Ngao, ghì chặt lấy vai y xoa thái dương cho y.
Tùy Ly cũng không ngừng niệm chú.
Cho đến khi trên trán hắn cũng rịn ra chút mồ hôi lạnh.
Tùy Ly thật sự chưa từng nghĩ qua, sẽ có một ngày như vậy, hắn ở chỗ này dốc hết sức cứu một người.
Cả một quá trình kéo dài hai canh giờ.
Sức lực của Tân Ngao mới tiêu hao hơn một nửa, mà cơn tức giận và sự nóng nảy trên người y cũng bị xoa dịu rất nhiều rồi.
“Đế Cơ...” Y khàn khàn khó khăn nói ra
Ô Tinh Tinh nằm trên vai y nói: “Ở đây, cha.”
Tùy Ly nhìn thấy, liền biết chắc hẳn không sao rồi, hắn bỗng thả lỏng, mới cảm thấy cổ họng khô rát, đau nhức, tứ chi đều mất hết sức lực.
Tân Ngạo sỉ diện.
Sao Tùy Ly không phải như vậy chứ?
Tùy Ly chịu đựng mồ hôi đầy đầu, bước chậm đến xe lăn, sau đó mới ngã ngồi xuống.
“Vô Tương Tử ở đây thì tốt rồi.” Ô Tinh Tinh nhịn không được nói.
Không nói thì thôi đi, nói như vậy, nàng đúng là thật sự có chút nhớ đến Vô Tương Tử.
Tùy Ly: “.....”
Tùy Ly không nhịn được mở miệng nói: “Là ta tụng văn chú không tốt? Không bằng Vô Tương Tử sao?” Giọng nói nghe vào vẫn ất bình tĩnh, nhưng giọng điệu có chút kỳ lạ.
Ô Tinh Tinh nói: “Không phải, là trước đây Vô Tương Tử thường tụng kinh cho Tông chủ Kiếm Tông nghe, khống chế cổ bạc đầu mà. Trên phương diện tụng kinh thì Vô Tương Tử chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm....”
Tùy Ly mím môi không nói chuyện.
Lúc này Tân Ngao còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, dĩ nhiên bọn họ có thể nói chuyện.
Rất nhanh Tân Ngạo đã lấy lại tinh thần.
Đúng như dự đoán.
Bọn họ mới vừa nói xong, Tân Ngao liền co chân đi về phía ghế dài rồi, sau đó y cúi người cong bụng, từ từ đặt Ô Tinh Tinh đang nằm trên lưng y xuống ghế.
Động tác như vậy, có thể thấy y đã hoàn toàn tỉnh rồi.
Ô Tinh Tinh vân vê ngón tay, ngẩng đầu nhìn Tân Ngao, nhỏ tiếng hỏi: “Còn muốn xoa thái dương không?”
Tân Ngao hoa mắt, cuối cùng ổn định lại.
Tân Ngao nói: “Không cần.”
Sắc mặt của Tân Ngao vẫn rất u ám.
Y trầm giọng nói: “Người đâu.”
Cũng nhân ngoài cửa nghe thấy vội vàng đi vào.
Nhưng lúc này trong điện đã là một đống bừa bộn rồi, rất nhiều bàn ghế bị đá đổ, bình hoa vỡ tan, trên đất đầy nước và máu...các cung nhân kinh hồn bạt vía ngước lên nhìn, lại thấy Đế Cơ, Tân Ly công tử, cả bệ hạ, đều là sắc mặt bình tĩnh.
Giống như, giống như chưa có chuyện gì xảy?
Tân Ngao cất tiếng nói: “Tay của Đế Cơ vừa mới bị dây cung cứa bị thương, đi mang thuốc đến.”
Cung nhân lắp bắp đáp lại, mờ mịt làm theo lệnh.
Các cung nhân còn lại thì vội vàng thu dọn đống lộn xộn trong điện.
Rất nhanh đã mang thuốc trị thương đến.
Tân Ngao để Ô Tinh Tinh ngồi trên ghế, sau đó y cầm lấy cổ tay nàng, lau đi từng chút một máu trên tay nàng, lại bôi thuốc cho nàng.
“Đau không? “ Tân Ngao hỏi.
Ô Tinh Tinh nói: “Một chút.”
Làn da trắng trên cổ tay của nàng đã lưu lại dấu ngón tay rất sâu , dấu tay màu đen, nghĩ phải xanh lên mấy ngày mới có thể hoàn toàn tan đi.
Tân Ngao lạnh giọng nói: “Vừa rồi con là chó sao? Nằm trên vai quả nhân, không thể hất xuống được.”
Ô Tinh Tinh: ?
Ô Tinh Tinh nói: “Không phải, con là mèo.”
Nói đến chỗ này, Ô Tinh Tinh còn nhịn không được nhìn Tùy Ly một cái. Tùy Ly nói nàng là mèo, có lẽ nàng thật sự là mèo.
Cuối cùng Tân Ngao cũng cười khẽ một tiếng.
Y thả tay Ô Tinh Tinh xuống, giơ tay vuốt mái tóc cho nàng, không biết làm sao đôi tay đó của y, càng vuốt càng rối.