Ô Tinh Tinh gạt tay của y xuống.
Tân Ngao nhìn thấy, không những không tức giận, mà ngược lại còn lộ ra dáng vẻ vui vẻ nhiều hơn. Tuy nhiên ánh mắt u ám của ý nhìn vẫn có chút đáng sợ, nhưng nụ cười đã xóa tan rất nhiều cảm giác đáng sợ này rồi.
Tân Ngao trầm giọng nói: “Là ta không tốt.”
Con người Tân Ngao này, độc đoán ngang ngược, còn trẻ đã làm đại tướng quân, sau hai mươi tuổi thì gắng gượng lật đổ tiền triều, tự mình lên làm Hoàng đế.
Y làm gì sẽ có lúc nhận sai?
Hiện giờ nói ra lời như vậy, thật sự là khó có được như trời đổ mưa hồng.
Tân Ngao nói xong, đi đến trước mặt Tùy Ly nói: “Mang chậu nước nóng đến đây.”
Cung nhân vâng lệnh.
Đợi chậu nước nóng đến bên cạnh, Tân Ngao tự tay thấm ướt khăn, lau mặt cho Tùy Ly.
Biểu cảm của Tùy Ly có chút kỳ quái, nhưng sau cùng vẫn là ép xuống.
Tùy Ly hoàn toàn không xem là thân thiết với sư môn.
Càng đừng nói hắn từ nhỏ đã mang khuôn mặt lạnh nhạt, lại thêm thân phận địa vị ở kiếp trước, người khác rất khó đối xử với hắn như đứa trẻ.
Vì vậy từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người hành động thân thiết với hắn như vậy.
Trên trời dưới đất, chỉ có một mình Ô Tinh Tinh mới sẽ không quan tâm mấy chuyện này mà thân thiết quá mức với hắn.
Bây giờ...có thêm một Tân Ngao rồi.
Một người… mà hắn và tiểu yêu quái cùng gọi là...”cha”.
Tân Ngao lau mặt cho Tùy Ly xong rồi, lại phát hiện cổ áo của Tùy Ly đều thấm đẫm mồ hôi lạnh rồi.
Y cau mày nói: “Gọi quan y đến xem cho ngươi nhé?”
Tùy Ly cũng không từ chối.
Đợi quan y đến xem rồi, lại mở một đơn thuốc cho Tùy Ly, muốn hắn uống, tránh mồ hôi lạnh thấm vào cơ thở.
Sau đó Tân Ngao mới sai các cung nhân đi nấu thuốc.
Trong chốc lát trong điện lại chỉ còn lại ba người.
Hồi lâu, Tân Ngao trầm giọng nói: “Quả nhân rất tức giận, dù không biết vừa rồi tại sao mất kiểm soát....đau đầu sẽ khiến người ta thay đổi tính cách nhiều như vậy sao?”
Điều này đối với một đế vương anh dũng mà nói, không có chuyện nào khiến y xấu hổ và giận dữ, khó có thể chịu đựng hơn chuyện này.
Ô Tinh Tinh không thể đáp lại.
Nàng chỉ ctay của Tân Ngao nói: “Tay cha còn chảy máu, để Tân Ly bôi thuốc cho cha.” Nàng nói: “Tay ta không cử động được.”
Tùy Ly nghe thấy thì đẩy xe lăn đến gần phía trước.
Cầm lấy thuốc.
Tân Ngao nhìn Ô Tinh Tinh, lại nhìn Tùy Ly.
Sự giận dữ giữa mày lại giảm đi một chút, đến cả thân hình căng cứng cũng thả lỏng một chút.
Tân Ngao cúi đầu nói: “Sức lực của quả nhân quá lớn, vừa rồi nếu như chuyện lại tệ một chút, chỉ sợ sẽ bóp chết hai đứa các con....”
Về phần hai đứa nhỏ này, dường như hoàn toàn không sợ.
Cho nên...
Bọn họ thật sự là con trai, con gái trời sinh của Tân Ngao y sao?
“Cơn đau đầu của bệ hạ rõ ràng không phải cơn đau bình thường.” Tùy Ly nói.
“Ý của ngươi là, có người hạ thuốc?” Tân Ngao híp mắt lại.
“Chưa hẳn là thuốc.” Tùy Ly nói.
Ô Tinh Tinh lên tiếng: “Là cổ?”
Nói đến cổ bạc đầu trên người Ninh Dận, nàng liền nghĩ đến thứ này.
Tùy Ly nói: “Có khả năng. “Tuy chuyện này không có cách nào khẳng định, nhưng có thể chắc chắn là....”
Tân Ngao trầm giọng nói: “Vũ điệu hôm nay Vô Cự Môn nhảy, chính là nhắm đến quả nhân. Quả nhân quay về cung, cơn đau đầu phát tác càng ghê gớm hơn, dĩ nhiên quả nhân sẽ lập tức nhớ nhung điệu nhảy múa làm cho ngũ khiếu thư thái, đầu óc thư giản của Vô Cực môn trong bữa tiệc hôm nay.”
Dưới sự “dạy bảo” không lơ là nhiều năm của Tùy Ly, Hoàng đế Thái Sơ rất có tiến bộ trong lục đục với nhau, bàn luận âm mưu.
Tùy Ly gật đầu nói: “Không sai. Chính là như người trong sa mạc mệt mỏi tiến về phía trước, một chút nước ngọt ngào đó, sẽ khiến người ta nghiện. Bệ hạ đau đầu càng lúc càng ghê gớm, càng không thể rời xa Vô Cự Môn.”
Tân Ngao cười khinh bỉ nói: “Thật ngây thơ làm sao? Lẽ nào bọn họ cho rằng như vậy thì có thể điều khiển quả nhân rồi? Quả nhân có đau chết cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước những phương sĩ này.”
Tùy Ly tiếp lời: “Vậy bọn họ muốn dùng con đường thứ hai rồi.”
Ô Tinh Tinh lờ mờ nói theo: “Mời thần?”
Tùy Ly gật đầu, chống lại sự thôi thúc muốn vuốt lấy mái tóc lộn xộn của nàng.
Hắn nói: “Mời thần chỉ là bên ngoài. Nếu bệ hạ đau đầu khó hết, tính cách thay đổi nhiều, khó tránh làm lớn chuyện trong cung. Một ngày hai ngày cũng thôi đi, mười ngày nửa tháng, thậm chí là một năm, nhiều năm...khó tránh sẽ truyền ra ngoài. Một khi truyền ra ngoài cung, người đời càng cho rằng bệ hạ là bạo quân. Đến lúc đó không cần biết bệ hạ giết ai, người bị giết có đáng giết hay không, người đời đều sẽ nói bệ hạ lạm sát người vô tội. Lúc này, Vô Cực Môn có thể câu thông với trời đất, câu thông với thần, đứng ra, lấy danh trừ tàn ác xoa dịu mọi người trong thiên hạ...Cuối cùng bọn họ sẽ đạt được thứ mình muốn.”
Tân Ngao cười lạnh nói: “Bàn tính đánh rất hay!”
Tân Ngao vốn hoàn toàn chưa cảm thấy làm Hoàng đế có gì tốt.
Nhưng nếu như là đồ của y thì Thiên Vương lão tử đến cũng đừng hòng lấy đi.
Ô Tinh Tinh buồn rầu kê đầu lên trên gối của Tân Ngao nói: “Vậy phải làm sao?”
Thứ quanh co, phức tạp như vậy, đối với tiểu yêu quái như nàng mà nói, thật sự là quá khó giải quyết.
Ánh mắt Tùy Ly khẽ động, sau đó len lén bẻ đầu Ô Tinh Tinh về hướng khác, sau đó ấn lên đầu gối của mình.
Ô Tinh Tinh: ?
Tùy Ly nói: “Bệ hạ còn nhớ...”
Tân Ngao nói: “Nâng một đánh một?”
Tùy Ly gật đầu.
Hắn đè đầu nàng một hồi, cũng khiến Ô Tinh Tinh thành thật nằm im trên đầu gối của mình, không còn làm loạn nữa.
Tân Ngao hỏi: “Vô Cực Môn này thật sự có bản lĩnh sao?”
Tùy Ly như mây bay gió thoảng nói: “Không cần biết bọn họ có bản lĩnh thật sự hay không, chỉ cần người khác cảm thấy bọn họ có, bọn họ sẽ có. Người khác cảm thấy bọn họ không có thì bọn họ không có.”