Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 232

Chương 232 -
Chương 232 -

Tân Ngao như hiểu ra nói: “Muốn tìm một môn gì đó đến đánh võ đài với bọn họ, hoàn toàn không khó.”

Tùy Ly gật đầu.

Thật ra đây cũng chỉ là không khó đối với Tùy Ly mà nói thôi.

“Chuyện này...nếu giao cho người khác, chỉ sợ không thông minh bằng ngươi.” Tân Ngao cau mày, “Chỉ là nếu giao cho ngươi, thân thể của ngươi lại không chịu nổi...”

Chuyện gì nam nhân đều có thể

Nhưng không thể nói thân thể không được.

Tùy Ly nhướng mi nói: “Bệ hạ yên tâm, tạm thời vẫn còn sống được mười năm.”

Ô Tinh Tinh liếm môi, có chút không đúng nói: “Còn sống được ba mươi năm.”

Tùy Ly mím môi, ánh mắt có chút ý cười lướt qua, hắn đáp lại: “Ừ.” Sau đó len lén xoa sau đầu Ô Tinh Tinh.

“Còn có...” Tân Ngao ngẩng đầu, “Có lẽ hôm nay chẳng qua mới chỉ là bắt đầu, sau này cơn đau đầu của quả nhân e là sẽ ngày càng nghiêm trọng.”

“Vậy thì hào phóng nói cho cả thiên hạ biết.” Tùy Ly nói.

Dù sao chuyện này cũng không thể giấu được.

Tân Ngao trầm mặc, không lập tức trả lời.

Nếu y nói cho thiên hạ biết, y có bệnh, đầu y có bệnh, căn bệnh này còn sẽ khiến người ta mất kiểm soát đến vậy...cái này đối với Tân Ngao mà nói, quá khó rồi.

Cái này cũng giống như đem điểm yếu của y ra cho tất cả mọi người thấy.

“Ngày mai để bọn họ mời thần đi.”Ô Tinh Tinh nhỏ tiếng nói.

“ Cái gì?” Tân Ngao và Tùy Ly đều đồng thanh nói.

Ô Tinh Tinh nói: “Có thể đợi thấy thần rồi, mới nói bệnh.”

Tiểu yêu quái nói không quá rõ ràng, nhưng trong mắt Tùy Ly lại thoáng qua một tia sáng, trong chốc lát đã biết phải thao túng như thế nào.

Nếu như thao túng đúng cách, thì là khiến thiên hạ đều biết Vô Cực Môn có lòng mưu hại Hoàng đế.

Sau này còn có người nào dám đến dung chiêu trò lừa bịp mời thần?

Bọn họ lại nói chuyện vặt vãnh một lúc.

Vết thương của Tân Ngao cũng đã được bôi thuốc xong.

Lúc rắc bột thuốc, y thậm chí còn không chớp mắt. Có thể nghĩ mà biết, cơn đau đầu có thể khiến y lộ ra vẻ không thể chịu đựng nổi chắc là vô cùng đau đớn.

Ô Tinh Tinh đau lòng một chút cho người cha tiện nghi này.

Nàng và Tùy Ly ở bên giường, hầu hạ Tân Ngao ngủ, sau đó còn đắp chăn cho y, rất có dáng vẻ hai đứa con ngoan.

Sau đó Ô Tinh Tinh và Tùy Ly cùng nhau đi Kiêm Hà cung.

Lời có chút không tiện nói với Tân Ngao, hiện giờ Tùy Ly mới nói ra.

“Trong rèn luyện của Phật giáo, lại có Vu giáo hung hăng, ngang ngược như vậy, nghe có chút kỳ lạ. Nhưng nếu như xem xét từ lời của Tế Không đã nói...” Tùy Ly thong thả nói.

Ô Tinh Tinh bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Người chúng ta muốn độ, chính là mọi người chịu đau khổ dưới sự làm loạn của Vô Cực Môn sao?”

Tùy Ly gật đầu, lại nói: “Nếu ta không đoán sai, dựa theo quy tắc vốn có của gương Hoa Duyên, lúc này chắc hẳn có hoà thượng xuất hiện ở Tuyết Quốc, từ đây bắt đầu phổ biến Phật giáo. Lấy Phật áp chế Vu, cứu vãn dân chúng.”

Ô Tinh Tinh nói: “Nhưng mà hiện giờ không có hoà thượng, chỉ có ta và ngươi, còn có đại sư tỷ...”

Tùy Ly nói: “Cũng không chắc, có lẽ trong thế giới này vốn đã có hoà thượng. Hòa thượng đến từ bên ngoài, chỉ là đang tích góp sức mạnh. Nếu không chỉ dựa vào sức lực của một hai người, là không cách nào lập giáo.”

Ô Tinh Tinh nghiêng đầu nói: “À, cho nên ngươi muốn vừa làm ra một môn gì đó, vừa đợi hoà thượng đến. Như vậy Vô Cực Môn có thể bị khống chế phải không?”

Tùy Ly nhàn nhạt cười, không nói gì.

Bởi vì Tế Không mượn tay của Vô Tương Tử, lừa gạt Ô Tinh Tinh vào trong gương Hoa Duyên, đã khiến hắn không vừa lòng với Kim Thiền Tông rồi.

Tuy nói Phật giáo vốn chia ra nhiều chi nhánh, Kim Thiền Tông chẳng qua cũng chỉ là một chi mà thôi. Nhưng Tùy Ly vẫn là mang theo sự giận dữ trút lên hoà thượng của thế giới này.

Hắn không cần hoà thượng.

Tùy Ly nói: “Không biết Vô Cực Môn này, có thể có nguồn gốc với Vô Cực Môn đó của nàng không?”

Ô Tinh Tinh nói: “Chắc chắn không có. Là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.”

Tùy Ly lắc đầu, vô cùng nhẫn nại nói cho nàng nghe: “A Tinh, trên tu sĩ, có tiên nhân, trên tiên nhân còn có thần. Đối với thần mà nói, thế giới với trong thế giới vốn không có chia ra rõ ràng như vậy. Đều là sinh ra từ trong hỗn độn. Duyên pháp là thứ vô cùng kỳ diệu, ai cũng không thể nói nhất định được hai Vô Cực Môn này không có liên quan với nhau.”

Ô Tinh Tinh vội vàng nói: “Vậy nếu như có liên quan với nhau thì sao?”

Chỗ này không có người khác, cuối cùng Tùy Ly không còn kiên nhẫn, hắn giơ tay xoa đầu tóc của Ô Tinh Tinh, ánh mắt thâm sâu.

Nếu như có...

Hắn sẽ giữ lại một con đường sống cho Vô Cực Môn.

Nếu như không có, hắn không cần phải nương tay gì nữa.

“Ngày mai ta đi xem thử người của Vô Cực Môn.” Ô Tinh Tinh nghĩ, cất tiếng nói.

Tùy Ly nói: “Ừ, ta đi với nàng.” Chỉ có một mình nàng đi, hắn làm sao yên tâm chứ? Dù cho có kim quang của Vô Tương Tử cũng không được. Từ trước đến giờ trên thế gian không thiếu thần binh lợi khí, nhưng hoàn toàn không phải là mỗi người đều hiểu được cách phát huy sức mạnh đến cực hạn để bảo vệ bản thân.

Lúc này hai người đều đã bàn bạc xong.

Ai biết được ngày hôm sau, Ô Tinh Tinh đã nhiễm phong hàn rồi.

Tùy Ly đi Bạch Hổ điện tìm nàng, nàng đóng cửa không gặp, chỉ ngồi ở sau cửa, mang theo một chút ngạt mũi, đáng thương nói: “Ngươi nói không sai, ta thật sự bệnh rồi, hiện giờ không thể gặp ngươi rồi, sẽ lây bệnh cho ngươi, sau này ngươi sẽ bị bệnh nặng....”

Tùy Ly: “....”

Cái miệng quạ đen của hắn.

Sớm biết hôm nay, hắn không nên nói lời đó với Ô Tinh Tinh.

Bây giờ nàng thật sự sợ lây bệnh cho hắn rồi.

Tùy Ly ở ngoài cửa thấp giọng khuyên bảo mấy câu.

Bình Luận (0)
Comment