Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 233

Chương 233 -
Chương 233 -

Đợi đến khi hắn cảm thấy cổ họng khô khan, có cung nhân một đường chạy đến nói: “Đế Cơ, Đế Cơ đi ra từ cửa sổ rồi....”

Tùy Ly: “......”

Ô Tinh Tinh mắc bệnh cũng không quá khó chịu.

Chỉ là không dám gặp Tùy Ly thôi.

Ô Tinh Tinh ngồi thẳng người, trấn tĩnh tinh thần.

Không sao cả.

Nàng lây bệnh cho người của Vô Cực Môn là được!

---

Người của Vô Cực Môn là được Kỷ Hầu dẫn vào Đô thành, nhưng bọn họ lại không ở trong phủ của Kỷ Hầu.

Bọn họ mua một tòa nhà ở trên núi gần Đô thành, rồi sau đó đổi thành dáng vẻ của đạo quán.

“Ở trong phủ của vương công quý tộc, cả ngày lui đến cùng bọn họ, chẳng phải có vẻ nóng vội mưu cầu? Đâu còn một chút tiên khí của người thế ngoại chứ?” Nguyên Chử nói như thế.

Môn nhân rất đồng ý.

Chỉ là…

“Ở nơi này còn phải đến giữa sườn núi lấy nước, còn phải xuống dưới chân núi mua lương thực, không biết gà rừng sống trên núi làm sao, cực kỳ hung hãn, hôm qua ta đi bắt, suýt nữa còn bị mổ mắt.”

“Phế vật, có con gà rừng cũng không chế phục được, tương lai làm sao chế phục được quan viên trong triều?” Nguyên Chử nhíu mày.

Môn nhân vâng vâng dạ dạ, không dám tiếp tục nói nữa.

“Nguyên quân, gian ngoài có mấy quý nhân đến muốn gặp Nguyên quân.”

Trong Vô Cực Môn, người có địa vị được tôn sùng, được xưng là “Quân”.

Nguyên Chử nghe tiếng, cũng không đặt những vương công quý tộc kia ở trong mắt, hắn ta nói: “Tính là quý nhân gì chứ? Đã là tới thỉnh giáo, vậy mời bọn họ chờ thêm một lúc nữa là được.”

“Kỷ Hầu cũng tới…”

“Tới cũng kệ đi.”

“Kỷ Hầu còn mang theo một thương nhân, con gái của thương nhân kia, chính là người mà hôm qua nói chuyện mấy câu với Nguyên quân…”

“Thanh Cơ kia?”

“Đúng vậy.”

Lúc này Nguyên Chử mới nói: “Dẫn Kỷ Hầu đi vào đi.”

Thanh Ngưng là được Tiết Công mang đến.

Sau khi nàng ta trở về, đã nhắc đến chuyện của Tùy Ly với Tiết Công. Vì Tiết Công mời tiên sinh cho nàng ta, thật sự nhờ đọc chút sách, khi nàng ta nói chuyện, Tiết Công vẫn sẽ nghiêm túc nghe.

Chưa chắc Tiết Công coi trọng nữ tử.

Nhưng ông ta sẽ không xem thường những quyển sách kia.

Người thông minh, chẳng phân biệt nam nữ, chỉ cần đọc hiểu hết những quyển sách đó, trong bụng có học thức, mở miệng nói chuyện cũng sẽ không phải nói qua loa.

Sau khi Tiết Công nghe xong, tuy có ý động, nhưng rốt cuộc ông ta mới vừa tham gia vào môn hạ của Sở Hầu.

Trước mắt Kỷ Hầu muốn dẫn ông ta lên núi, Tiết Công cũng không có cách nào từ chối.

Ông ta chỉ là một thương nhân, trước khi không có khả năng có được quyền lợi lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể làm người khéo đưa đẩy ở giữa hai bên.

Khi bọn họ còn ở gian ngoài chờ Nguyên Chử, ánh mắt của Kỷ Hầu xẹt qua người Thanh Ngưng, Kỷ Hầu cười nói: “Là một mỹ nhân.”

Tiết Công nở một nụ cười theo.

Kỷ Hầu lại nói: “Ta nhìn mà trong lòng cũng có mấy phần vui mừng. Trưởng tử của đại ca ta, cũng có vài phần vừa ý với ngươi đấy.”

Kỷ Hầu nói những lời như vậy cũng không coi là kỳ quái. Tập tục của Tuyết Quốc như thế. Phụ tử, huynh đệ cùng thích một nữ tử, điều đó không bị coi như là đạo đức suy đồi gì đó, cũng không phải là chuyện gì xấu hổ ngại mở miệng.

Ngược lại, nếu có chuyện như vậy truyền ra, người biết chuyện còn sẽ lấy để biên soạn thành thơ ca truyền tụng.

Rồi sau đó mọi người đều sẽ biết được nàng kia xinh đẹp cỡ nào, là thích hợp để cưới cỡ nào.

“Nguyên tiên sinh cũng chủ động hỏi tên họ của ngươi…” Kỷ Hầu chậm rãi nói tới.

Những lời này, mới là những lời chân chính mà hắn ta muốn nói.

Thanh Ngưng nhíu mày.

Là muốn nàng ta giống như “Nương” kia của nàng ta, đi lấy lòng người khác sao?

Bên này giọng nói vừa dứt, đã có môn nhân đi ra tiếp dẫn bọn họ đi vào.

Các đại quan quý nhân còn lại thấy thế, tất nhiên chỉ có phần cực kỳ hâm mộ.

Hôm nay vì sao nơi này lại có nhiều người tụ tập như vậy chứ?

Có rất nhiều là tham muốn sắc đẹp của nữ phương sĩ.

Số còn lại là muốn làm rõ xem 《 xuân nhật quyết 》 kia lợi hại đến mức nào, nếu bản thân mình tu luyện, có phải cũng có thể ngũ khiếu luôn thông suốt, linh đài thư thái hay không?

Còn nghe nói Vô Cực Môn có phương pháp trường sinh, là thật hay là giả?

Lúc này Thanh Ngưng được mọi người cực kỳ hâm mộ, nàng ta không tự giác mà ưỡn thẳng lưng, nhưng trong lòng lại có vài phần coi thường.

Việc này có gì đáng giá mà cực kỳ hâm mộ chứ?

Người thế giới này thật sự cực kỳ giống ếch ngồi đáy giếng.

Suy nghĩ của Thanh Ngưng bị ngắt ngang.

Nguyên Chử cười nói: “Thanh Cơ.”

Tiết Công, Việt Cơ cũng luôn gọi nàng ta như vậy, cho nên khi người khác gọi, Thanh Ngưng không nhịn được chau mày lại.

Không biết, còn tưởng là nàng ta và Nguyên tiên sinh thân cận lắm đấy.

Chỉ là thế giới này xưa nay đã là như thế.

Không xưng “Cô nương”, chỉ xưng “Cơ” “Nữ”.

Đây là một thế giới không làm cho nàng ta thích nổi. Thanh Ngưng thầm nghĩ.

“Sao hôm nay Thanh Cơ cũng cùng tới?” Nguyên Chử cười hỏi.

Người trả lời lại là Kỷ Hầu: “Hôm qua vừa gặp, Tiết Công và con gái của ông ấy đều có lòng ngưỡng mộ với Vô Cực Môn, cho nên hôm nay mới theo ta cùng đến chỗ này, muốn luận đạo cùng Nguyên tiên sinh, nếu may mắn, có thể được xem lại điệu múa hôm qua một lần, vậy càng tốt…”

Nửa câu đầu, là lời hay nói cho Nguyên Chử nghe.

Nửa câu sau chính là cầu cho bản thân mình.

Nguyên Chử lắc đầu nói: “Điệu múa kia cũng không phải là lúc nào cũng có thể nhảy.”

Mặt Kỷ Hầu lộ vẻ thất vọng.

Nguyên Chử nói: “Người đâu, pha trà.” Hắn ta dứt lời, ngồi xuống nói: “Nhưng mà hôm nay ta có thể nói với Kỷ Hầu một chút về nội dung quyển thứ mười một của 《 xuân nhật quyết 》 .”

Kỷ Hầu cực kỳ vui mừng: “Tốt, tốt!”

Nguyên Chử vỗ vỗ tay.

Bình Luận (0)
Comment