Ngay lập tức có môn nhân mang tới một tập tranh vẽ.
Tập tranh kia được cuộn lại, sau khi được chậm rãi trải mở ra, hình vẽ phía trên cũng đều cùng nhau phản chiếu vào trong mắt mọi người.
Thanh Ngưng nhìn mà thiếu chút nữa nhảy dựng lên ngay lập tức.
Thứ gì thế?!
Nàng ta tức giận đến đỏ mặt.
Thì ra hình vẽ phía trên toàn là những cảnh giao hợp.
Bên cạnh tranh còn có văn tự kèm theo.
Thanh Ngưng bình tĩnh một chút, biết được đây hẳn là thứ không khác mấy với tập tranh vẽ song tu ở Tu Chân Giới.
Xưa nay Phiêu Miểu Tông coi thường Tố Tâm Các.
Đương nhiên càng coi thường tập tranh của phàm nhân này.
Kỷ Hầu lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hắn ta nói: “Đây thật sự là nội dung trong《 xuân nhật quyết 》 sao?”
Nguyên Chử không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Kỷ Hầu vội nói: “Nói lỡ, nói lỡ. Sao Nguyên tiên sinh lại lừa gạt chúng ta chứ? Nguyên tiên sinh có thể lấy ra cho chúng ta xem, đã là khó được.” Kỷ Hầu vội duỗi tay lật xem.
Nguyên Chử nhàn nhạt nói: “ 《 Xuân nhật quyết 》 là gì? Làm thân thể khỏe mạnh, rèn tâm chí. Nói một câu không thoả đáng, dù có là một tên ngu tu luyện pháp quyết này, cũng sẽ có thể mở mang đầu óc. Nếu là người già cả lớn tuổi tu luyện pháp quyết này, tự nhiên tuổi thọ tăng lên…”
Kỷ Hầu nghe mà trong lòng nóng như lửa đốt.
Nguyên Chử ngừng lại một chút, nói: “Kỷ Hầu có biết vì sao trong Vô Cực Môn, toàn là nhân vật tuấn tú, không một ai ngu dốt xấu xí không?”
“Chính là bởi vì 《 xuân nhật quyết 》 này?”
“Không sai. Dù là nam hay nữ, nếu tu luyện pháp quyết này, tất nhiên đều sẽ trở thành những nhân vật linh tú, đuổi đục căn đi, tương lai… Bước lên thang thông thiên, cũng chưa chắc không có khả năng sóng vai cùng tiên nhân?”
Thanh Ngưng không kìm được.
Đây còn không phải là… cách nói tu tiên sao?
Nhưng người trong thế giới này, đâu biết cái gì là tu tiên?
Kỷ Hầu nghe đến đó, ngược lại dần dần trở nên bình tĩnh.
Gì mà trở nên càng tuấn mỹ, thân thể thoải mái, không bệnh tật không đau đớn đã là điều hiếm có trên thế gian.
Nhưng mà vừa nói đến cái gì mà sóng vai cùng tiên nhân, không nói đến Kỷ Hầu có dám hay không, việc này đối với hắn ta mà nói thật sự là quá thiên phương dạ đàm…
Kỷ Hầu ngượng ngùng nói: “Ta thì… không có mong muốn cao như vậy.”
Nguyên Chử: “…”
Ngu xuẩn.
Kỷ Hầu chỉ nói: “Có quyển chép tay nào để ta mang về trong phủ hay không?”
Nguyên Chử nói: “Việc này cần phải hỏi môn chủ đã.”
Kỷ Hầu gật đầu, nói: “Còn chưa từng được thấy phong thái của môn chủ, không biết môn chủ sẽ là nhân vật phong lưu kiểu gì.”
Khóe miệng Nguyên Chử nhẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh.
Lúc này có người tới báo: “Đế Cơ tới rồi.”
So sánh với mấy người Kỷ Hầu, Sở Hầu vội vàng đến giao hảo cùng Vô Cực Môn, hận không thể lăn lộn vào chung một ổ chăn, hiển nhiên Đế Cơ còn chưa bị nắm bắt còn quan trọng hơn nhiều.
Nguyên Chử đứng dậy nói: “Ta tự đi nghênh đón.”
Trên mặt Kỷ Hầu có chút không nhịn được.
Trong lòng Thanh Ngưng cũng có chút khó chịu.
“Nguyên tiên sinh tự đi nghênh đón?” Kỷ Hầu hỏi.
“Đương nhiên.” Bước chân của Nguyên Chử dừng lại, nói: “Nàng là Thái Dương.”
“Chỉ là một cái tên…” Kỷ Hầu thấp giọng nói.
Lời này hắn ta không dám nói ở trong hoàng cung, sợ bị ca ca của hắn ta lột da. Nhưng ở chỗ này thì không có gì cố kỵ.
Nguyên Chử không có tiếp lời hắn ta nữa, chỉ là đến khi đi ra ngoài một bước, đột nhiên quay đầu lại, lại ôn hòa nói với Thanh Ngưng: “Nếu Thanh Cơ không ngồi được nữa, cảm thấy có chút nhạt nhẽo, không ngại đến hậu viện trò chuyện với các vị nữ phương sĩ của Vô Cực Môn.”
Thanh Ngưng gật đầu đứng dậy.
Nàng ta đi ra ngoài, lại không đi xa.
Nàng ta muốn nhìn xem Ô Tinh Tinh đến đây làm gì……
Nàng ta phải nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh.
Ánh mắt của Thanh Ngưng vừa chuyển, lướt qua hành lang, dừng ở trong tiểu viện.
Trong tiểu viện, mấy nữ phương sĩ đang phơi quần áo trong nắng, gió thổi qua, vạt áo bay lên, Thanh Ngưng thấy bên trên có in hoa văn kỳ quái, nhưng nàng ta không không nhận ra đó là cái gì…
Đúng lúc này.
Thanh Ngưng phát hiện trong viện có một người ngồi.
Đó là một nữ tử tuổi xuân xấp xỉ với nàng ta, nữ tử mặc một bộ quần áo như phương sĩ bình thường, thân hình cao gầy, vai như tước thành, khí chất như sương tuyết. Người này có vẻ không hợp với nơi này cho lắm, đơn giản là vì khi những người còn lại đi ngang qua bên cạnh người nàng ấy, đều sẽ tránh ra xa một trượng, đừng nói đến là nói chuyện với nàng ấy.
Mà nữ tử kia cũng giống như hoàn toàn không biết, chỉ nhắm mắt ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích, nếu không phải là nàng ấy còn nhẹ nhàng hô hấp, làm tấm lụa mỏng rũ xuống trước trán lay động, chỉ sợ người khác sẽ cho rằng nàng ấy đã chết.
Có lẽ là thời gian Thanh Ngưng nhìn chằm chằm vào nàng ấy hơi lâu một chút.
Bỗng nhiên nữ tử kia mở hai mắt ra, sau đó lộ ra… tròng mắt màu trắng.
Đúng vậy, chỉ có nhãn cầu màu trắng, mà không thấy con ngươi.
Thanh Ngưng chợt lắp bắp kinh hãi, sợ tới mức lui về phía sau hai bước.
Khó trách người xung quanh kính nhi viễn chi với nàng ấy như vậy…
Tuy rằng biết một đôi mắt như thế hoàn toàn không có khả năng thấy được mình, nhưng Thanh Ngưng vẫn có loại cảm giác sợ hãi và chán ghét nói không nên lời.
Nàng ta xoay người quay trở về.
Vừa đi, lại nhớ tới một người…
Diệp Chỉ Quân.
Diệp Chỉ Quân trời sinh mắt mù.
Không phải nàng ấy và Ô Tinh Tinh cùng bị quấn vào gương Hoa Duyên sao?
Sẽ trùng hợp như vậy sao? Vừa lúc đụng phải một người mù lại chính là nàng ấy?
Thanh Ngưng chưa từng thấy mắt của Diệp Chỉ Quân trông như thế nào, nhất thời cũng không có cách để khẳng định.
Bên này Ô Tinh Tinh bước vào cổng.