Nàng vừa nhìn thấy Kỷ Hầu, liền hỏi: “Ông tìm ra người lột da hồ ly chưa?”
Biểu cảm của Kỷ Hầu cứng đờ, hắn ta không sợ nàng, nhưng hắn ta sợ Tân Ngao. Vừa nghe Ô Tinh Tinh nhắc tới chuyện lột da, hắn ta lập tức giống như bị bỏng mông, nói: “Hôm, hôm nay khi ta đi đã sai thuộc hạ đi tra xét kỹ càng, nếu như không tra ra… Ta sẽ lột da tiện thiếp kia của ta để cáo tội với Đế Cơ.”
Ô Tinh Tinh nhíu mày: “Ta cần da người làm cái gì?”
Tân Ngao muốn lột da của Kỷ Hầu cho nàng, nàng còn không thèm kia kìa.
Kỷ Hầu miễn cưỡng cười cười, nói: “Thôi, ta cũng không ở nơi này quấy rầy ngươi và Nguyên tiên sinh nói chuyện nữa.”
Dứt lời, hắn ta đứng dậy đi ra ngoài, sau đó giống y như Thanh Ngưng, lặng lẽ trốn ở ngoài cửa, đợi nghe lén.
Vị Đế Cơ này cũng không phải một người thích náo nhiệt, nghe nói là bởi vì hoàng đế có nhiều hạn chế với nàng.
Hôm nay vì sao lại đến nơi này? Là bị ai sai sử?
Ví dụ như… Bệ hạ?
Kỷ Hầu lấy lại tinh thần.
Mà bên này Ô Tinh Tinh ngồi xuống, liếc mắt một cái thì thấy tập tranh bày trên bàn.
Nàng tiện tay lật xem.
Nguyên Chử cũng không có ngăn cản nàng, thậm chí còn thích thú nhìn thẳng vào nàng.
Nữ tử như Thanh Cơ, cũng còn đỏ mặt.
Trước mắt Đế Cơ nhìn càng ngây thơ hồn nhiên hơn chút, chỉ sợ chút nữa sẽ còn hoảng sợ…
Sau đó.
Sau đó biểu cảm của Nguyên Chử cứng lại.
Bởi vì hắn ta phát hiện Đế Cơ cũng lộ ra biểu cảm thích thú y như hắn ta.
Chẳng qua, thứ hắn ta nhìn đến thích thú là nàng.
Mà thứ nàng nhìn đến thích thú chính là tập tranh.
Ô Tinh Tinh lật lật, hai mắt đều sáng.
Nàng thấp giọng hỏi: “Bảo bối này là của ngươi sao?”
Tuy rằng bây giờ tiểu yêu quái vẫn có một chút thất học, nhưng nàng đã có thể nhận biết rất nhiều chữ.
Nàng vội vàng nhìn thoáng qua, nhìn thấy trong đó có những chữ “Bỏ cũ lấy mới” “Hùng kinh điểu thân” “Mấy phút”, rất rõ ràng, đây là một bộ công pháp mà! Lại xem hình vẽ trên đó, ờm… hai người xoắn đến xoắn đi… Đây cũng là công pháp song tu sao?
Ô Tinh Tinh liếm môi dưới.
Song tu không chỉ là hôn môi thôi sao?
Không biết kiểu song tu của phàm nhân có tác dụng không?
Ừm, lấy về cho Tùy Ly nhìn xem sẽ biết.
Ô Tinh Tinh với nhu cầu khẩn cấp cần giải thích nghi ngờ quay đầu nhìn Nguyên Chử.
Nguyên Chử: “……”
Nguyên Chử còn đang quá mức khiếp sợ chưa thể hoàn hồn.
Người nhìn thấy thứ này, bình thường chỉ chia làm hai loại. Một loại xem xong nổi trận lôi đình, mặt đỏ vô thố, chỉ trích thậm tệ, vô cùng coi thường công pháp như vậy; một loại xem xong thì yêu thích vô cùng, loại này đều là đồ háo sắc.
Nhưng thiếu nữ trước mắt… Thực sự không thể nào liên quan đến ba chữ “Đồ háo sắc” được.
“Cái này thuộc về ta.” Ô Tinh Tinh nói.
Nguyên Chử:?
Nguyên Chử: “Đế Cơ… Đế Cơ sao lại bá đạo như thế?”
Ô Tinh Tinh hỏi lại: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Đế Cơ.”
Ô Tinh Tinh gật đầu, cũng rất là khó hiểu, nàng nói: “Ta là con gái của hoàng đế, hoàng đế Thái Sơ là cha ta, vì sao ta không thể bá đạo chứ?”
Nguyên Chử:???
Hắn ta thế mà… thế mà không thể phản bác.
Thôi.
Lấy thì lấy đi, nếu hoàng đế nhìn thấy cũng rất thích, vậy chẳng phải là bớt rất nhiều việc cho hắn ta?
Nguyên Chử cười nói: “Được thôi. Có thể hiến vật ấy cho Đế Cơ, chính là vinh hạnh của Vô Cực Môn.”
Ô Tinh Tinh gật đầu, cuộn tập tranh lại, kêu cung nhân cầm lấy.
Ngược lại, cung nhân phía sau nàng lúc này một người tái mặt một người đỏ mặt.
“Vậy ngươi có còn thứ khác muốn hiến cho ta không?” Ô Tinh Tinh hỏi.
Nguyên Chử:?
Trong lúc nhất thời hắn ta có hơi hoảng hốt.
Có lẽ là từ khi đi vào Đô thành, người qua lại với hắn ta đều là vương công quý tộc rất khách sáo.
Chưa bao giờ có ai bá đạo đến đúng lý hợp tình như vậy.
Nguyên Chử cũng không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
“Hết rồi sao?” Ô Tinh Tinh thất vọng nói, “Sao Vô Cực Môn lại nghèo như thế hả?”
Vô Cực Môn của nàng cũng rất nghèo.
Nghèo đến mức chỉ còn lại có một mình nàng làm môn chủ.
Nguyên Chử: “……”
Đương nhiên Nguyên Chử không chịu được ngụm ác khí này.
Hắn ta phải tìm lại mặt mũi cho Vô Cực Môn.
“Đế Cơ nói đùa. Sao Vô Cực Môn có thể nghèo chứ? Đế Cơ có thể đi một vòng quanh nơi này, nhìn trúng cái gì, Vô Cực Môn sẽ dâng lên cho Đế Cơ cái đó.” Nguyên Chử vẫn rất thông minh, không lập tức dâng ra đồ vật lợi hại hơn, chỉ nói để cho nàng tự chọn.
Nhưng nếu là thứ đặt ở bên ngoài, thì lấy đâu ra quý trọng cơ chứ?
Huống chi nàng được hoàng đế sủng ái, thứ gì tốt mà chưa từng dùng qua? Chỉ sợ nơi này không có thứ nàng có thể nhìn trúng?
Ô Tinh Tinh nghe tiếng, thầm nghĩ rất tốt.
Như vậy nàng đi vòng quanh khắp nơi, rải rác mầm bệnh xa hơn một chút.
Nguyên Chử hoàn toàn không biết nàng suy nghĩ cái gì, thấy nàng đáp lại được, còn thầm nghĩ, vị Đế Cơ này thật sự rất khác biệt với hoàng đế Thái Sơ.
Tâm tư lòng dạ của nàng quá nông.
Dễ dàng có thể lừa gạt đi.
Mỹ nhân bao cỏ như vậy, vẫn luôn ngây thơ, rất làm người ta thích.
Chẳng qua, hắn ta vẫn thích nữ tử có đầu óc thông minh hơn một chút, đặc biệt là những nữ tử có tính tình kiêu ngạo, như vậy mới thú vị.
Nguyên Chử nghĩ trong lòng, lập tức đứng dậy muốn cùng đi dạo khắp nơi với Ô Tinh Tinh.
Ngoài cửa, Kỷ Hầu sợ tới mức té ngã một cái, vội vàng chuồn đi thật xa.
Thanh Ngưng lại không đi xa.
Nàng ta có chút chần chờ, có cần để Ô Tinh Tinh nhìn thấy nàng ta hay không…
Tuy rằng dung mạo của các nàng có đẹp hơn chút, nhưng cơ bản vẫn là dáng vẻ kia, nhìn kỹ cũng có thể nhận ra được.
Thôi.
Nàng ta muốn tiếp xúc với Tùy Ly sau lưng Ô Tinh Tinh…