Thanh Ngưng hít sâu một hơi, vẫn xoay người đi.
Lúc này Ô Tinh Tinh đẩy cửa ra.
Mang theo ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, nàng bắt đầu đi lại khắp nơi.
Nàng phát huy đầy đủ bản tính của động vật, mỗi lần đi đến chỗ nào cũng phải ấn một móng vuốt, giống như là đánh dấu địa bàn.
Cứ thế đi tới đi lui rồi đi tới hậu viện.
Diệp Chỉ Quân đi vào thế giới này, gần như không đếm tháng năm
Bởi vì nàng ấy hoàn toàn không thèm để ý năm tháng trôi đi dài bao nhiêu…
Nàng ấy bị phụ mẫu thân sinh của thế giới này vứt bỏ, gần như giống với chuyện đã gặp phải trong Tu Chân Giới, không làm cho nàng ấy sinh ra nửa phần khổ sở và mất mát.
Nàng ấy cực kỳ bình tĩnh mà tiếp nhận tất cả những chuyện gặp phải.
Đạo đồng nhặt nàng ấy vào trong một đạo quan.
Không, không nên gọi là đạo quan.
Người nơi này đa số gọi là “Tiên liêu”, ý là căn phòng nhỏ mà tiên nhân cư trú.
Không lâu sau, mọi người phát hiện nàng trời sinh mắt mù, có đạo cô hoặc nên nói là nữ phương sĩ lòng mang thương hại nuôi nàng ấy. Nhưng tiên liêu này không nuôi kẻ vô dụng, lúc này nàng ấy mới lấy ra năng lực mà chưa từng thể hiện ở Tu Chân Giới.
Một đôi mắt của nàng ấy, có thể khám phá toàn bộ ngụy trang của thế giới.
Nàng có thể phá vỡ da thịt của bọn họ, nhìn thấy phía dưới có một trái tim, linh hồn như thế nào.
Chỉ là nhìn nhiều, cũng phiền.
Mỗi ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt nàng ấy đều không phải là người.
Đó là từng bộ khung xương, ở giữa cái khung có một trái tim.
Đại khái chính là kiểu nhìn rồi sẽ không muốn ăn ba ngày ba đêm ấy.
Nàng ấy muốn đi tìm Ô Tinh Tinh.
Nàng ấy làm mất thê tử của Tùy Ly rồi… Chuyện này làm Diệp Chỉ Quân không vui một khoảng thời gian rất dài, dáng vẻ rất không vui như thế, làm người trong tiên liêu càng không dám tiếp cận nàng ấy.
Nhưng mà Diệp Chỉ Quân không kết nổi một người bạn.
Không ai đồng ý làm đôi mắt của nàng ấy, để cho nàng ấy đi vào trần thế, đi tìm nơi ở của Ô Tinh Tinh.
Diệp Chỉ Quân ngồi ở trong viện một lát.
Mặt trời chìm xuống phía tây.
Ánh nắng không chiếu đến nàng, chân có hơi lạnh.
Thân thể phàm nhân vô dụng này.
Diệp Chỉ Quân lạnh nhạt đứng lên, đang định rời đi, sau đó nàng ấy lại nhìn thấy một con mèo to lớn, cái đuôi lông xù xù phe phẩy ở giữa không trung từng chút, cứ như vậy bước nhẹ nhàng về phía trước, đi về phía bên này.
Lúc này gió thổi qua, mèo to bị quần áo mà nàng ấy phơi ở trên giá quét vào mặt.
Chóp mũi của mèo nhăn lại, như là đang ngửi mùi.
Nhất thời tim Diệp Chỉ Quân đập thình thịch.
Mèo, mèo đang ngửi áo ngoài của nàng ấy…
Mặt Diệp Chỉ Quân ửng đỏ tới tận mang tai.
“Nàng làm sao vậy?”
“Có phải nàng phơi nắng đến hôn mê rồi không?”
“Lớn mật! Đế Cơ ở đây, làm sao dám hô thẳng tên Thái Dương hả?”
Diệp Chỉ Quân nghe những tiếng nghị luận quanh mình, mím chặt môi lại.
Là mèo của nàng ấy.
Nơi này không có Tùy Ly.
Nàng có thể chơi với mèo mười năm rồi lại trả cho Tùy Ly làm lthê tử đi?
Đúng lúc này, Ô Tinh Tinh dừng bước chân lại.
Ô Tinh Tinh nói: “Ta xem xong rồi.”
Nguyên Chử cười hỏi: “Vậy Đế Cơ lựa chọn được gì chưa?”
Ô Tinh Tinh chậc lưỡi một cái: “Ngươi đi.”
Nguyên Chử:?
Hắn ta cho rằng bản thân mình nghe lầm.
Sau đó Ô Tinh Tinh dùng hành động thực tế nói cho hắn rằng không, ngươi không có nghe lầm.
Ô Tinh Tinh lặp lại: “Ta chọn ngươi đó.”
Nguyên Chử:???
Đánh chết hắn ta thì hắn ta cũng không nghĩ tới sẽ là kết quả như thế này.
Hắn ta là đồ vật nàng chọn.
Hắn ta là đồ vật?
Hắn ta là đồ vật sao???
Thanh Ngưng còn đứng ở phía sau, nàng ta nghe đến đó, bước chân cũng khựng lại.
Tiểu yêu quái ở thế giới này lại ương ngạnh như vậy? Không được, tuy rằng nàng ta cũng chán ghét người của Vô Cực Môn. Nhưng Thanh Ngưng rất rõ ràng, tên Nguyên Chử này có thể dùng để làm công cụ, tương lai có tác dụng lớn… Cũng không thể để Ô Tinh Tinh mang đi.
Bên này, Nguyên Chử nhìn vào đôi mắt của Ô Tinh Tinh.
Vị Đế Cơ này có đôi mắt hồn nhiên, đáy mắt chất chứa ánh sáng và hơi nước, kim quang trên người nàng càng thêm màu sắc cho nàng, làm mặt mày nàng đều là rạng rỡ động lòng người.
Nàng đúng là xứng với danh “Thái Dương”.
Ô Tinh Tinh thấy hắn ta không lên tiếng, nàng có hơi không nhịn được, muốn hắt xì.
Chóp mũi nàng nhẹ nhàng động đậy, có chút mất đi kiên nhẫn, nàng hỏi: “Không phải ngươi là thứ tốt nhất ở nơi này sao? Cho nên ta chọn ngươi. Ngươi không muốn sao?”
Nguyên Chử nheo mắt.
Trong một nháy mắt đó, Nguyên Chử gần như đã cho rằng nàng có ý với bản thân mình.
Lúc này Diệp Chỉ Quân cũng rất là không vui.
Nàng ấy cảm thấy nàng ấy tốt hơn đồ chó đẻ Nguyên Chử kia nhỉ?