Phàm là người thông minh thường hay suy xét nghe thấy một câu này, đều hận không thể bẻ ra xoa nát, giải nghĩa một câu đọc ra mấy kiểu ý nghĩa.
Lúc này Nguyên Chử nhìn chằm chằm vào Ô Tinh Tinh, thần sắc bất định mà nghĩ, nàng mời hắn ta tiến cung, là xuất phát từ ý của nàng, hay là của… Bệ hạ?
Hoàng đế Thái Sơ thật sự là một người không có lòng dạ gì hết sao? Mới gặp một lần ở bữa tiệc sinh nhật của Sở Hầu, đã thoải mái hào phóng dám để cho người của Vô Cực Môn đi vào cung?
Hoặc nói là, bọn họ có mưu tính khác?
Tuy rằng “Tiếp cận hoàng đế”, đã sớm được viết ở trong nội dung kế hoạch của Vô Cực Môn.
Nhưng đột nhiên dễ dàng đạt thành như vậy… Ngược lại khiến cho đầu óc Nguyên Chử trở nên bất định.
Nguyên Chử giật giật môi: “Nếu đây là điều Đế Cơ muốn…”
Đang định lên tiếng lại chu toàn mấy câu với vị Đế Cơ này.
“Hắt xì!” Cuối cùng Ô Tinh Tinh vẫn không nhịn được, hắt xì một cái thật to.
Giọng của Nguyên Chử bị chặn lại.
Lúc này một bàn tay trắng nhỏ dài duỗi ra: “Khăn của ngươi đâu?”
“Cái gì?” Nguyên Chử nghi hoặc quay đầu lại, nhất thời còn chưa thể phản ứng lại được.
Chủ nhân bàn tay trắng nhỏ dài lạnh lùng nói: “Không phải ngươi luôn nhét mấy cái khăn trước ngực hay sao? Lấy ra đi.”
Mặt mày Nguyên Chử hơi ngây ra, nhìn về phía nàng ấy nói: “Xá Nữ, ngươi cần khăn làm cái gì?” Hắn ta khó hiểu mà nhíu mày lại, nhưng vẫn lấy một cái khăn ra từ trước ngực theo bản năng, còn không đợi hắn ta có thêm động tác khác, nữ tử đã giật lấy khăn từ trong tay hắn ta một cái, rồi sau đó đưa tới trước mặt Ô Tinh Tinh.
Nguyên Chử: “…?”
“Sao ngươi lại bị bệnh?” Nữ tử hỏi Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh hít cái mũi: “Ai biết được? Chắc là ta quá yếu ớt.”
Nàng dứt lời, cũng yên lặng nhìn thẳng vào nữ tử có khí chất thanh lãnh trước mặt.
Trên đầu nữ tử búi một búi tóc, giữa búi tóc cài một cây trâm dài nghiêng nghiêng, bên tai có hai dải lụa thật dài buông xuống, một dải là trắng một dải là xanh lam, mấy sợi tóc con và dải lụa quấn vào nhau, bay bay theo gió, càng làm cho khuôn mặt nàng ấy thanh lãnh mỹ lệ.
Dáng người nàng ấy gầy, quần áo phương sĩ trên người lại càng có vẻ to rộng, gió thổi qua, làm cho cổ tay áo bị thổi phồng lên.
Nhưng nàng ấy đứng ở nơi đó, sừng sững bất động.
Rất giống đại sư tỷ Diệp Chỉ Quân.
Ô Tinh Tinh lén lút nghĩ.
Tổng cộng nàng cũng cũng chỉ từng gặp đại sư tỷ hai lần, ở thế giới này, theo thời gian trôi qua, khó tránh khỏi việc ký ức trở nên mơ hồ. Hơn nữa khi ở Phục Hi Tông, đôi mắt đại sư tỷ cũng được che lên…
Ô Tinh Tinh có hơi muốn nhận, nhưng cũng không thể hoàn toàn khẳng định.
Ô Tinh Tinh do dự một lát, nhớ tới lúc vào gương Hoa Duyên…
“Ngươi có muốn…” Sờ ta một cái hay không?
Ô Tinh Tinh mới vừa ngẩng đầu lên, nữ tử đã mở miệng trước rồi: “Không lau mặt?”
Ô Tinh Tinh giơ tay cầm lấy khăn.
Nguyên Chử đè lại sự ngờ vực trong lòng, nhất thời lên tiếng nói: “Xá Nữ, sao ngươi có thể vô lễ với Đế Cơ như vậy?”
Ô Tinh Tinh xen vào nói: “Nàng được gọi là Xá Nữ?”
Nguyên Chử đáp lại: “Đúng vậy.”
Ô Tinh Tinh: “Ta biết, Xá Nữ là để luyện đan.”
Nguyên Chử lộ ra nụ cười: “Đế Cơ đừng nghe…”
Ô Tinh Tinh nghiêng đầu hỏi: “Nàng ấy biết làm sao?”
Nguyên Chử có chút ngạc nhiên với việc đang êm đẹp sao Ô Tinh Tinh lại hỏi đến Xá nữ..
Hắn ta chỉ nói: “Nàng ấy chỉ biết giết người.” Dứt lời hắn ta cười lên: “Những việc khác đều không biết nhiều, chỉ sợ sẽ làm Đế Cơ sợ.”
Ô Tinh Tinh đâu quan tâm cái gì giết người với không giết người đâu.
Đại sư tỷ là đại sư tỷ của Tùy Ly.
Trong xương cốt của tiểu yêu quái hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút tính bênh vực người mình.
Vì thế Ô Tinh Tinh nói: “Không quan trọng, ta thích như vậy.”
Dứt lời, dường như sợ Nguyên Chử không tin, nàng lại còn bổ sung thêm: “Càng là kẻ tội ác tày trời, ta mới càng thích cơ. Người tầm thường có gì thú vị?”
Nguyên Chử ngẩn ra.
Ngay sau đó khóe miệng hắn ta giật giật, có chút khiếp sợ với việc thế mà Đế Cơ lại “không phân rõ thị phi” như thế, còn thản nhiên không thèm che lấp gì cả.
Quả thật là đứa con gái được hoàng đế Thái Sơ nâng niu ở trong lòng bàn tay, cưng chiều lớn lên…
Thanh Ngưng tiên tử trốn ở sau cây cột không nhịn được nhíu mày.
Quả thật là một yêu quái hung ác tàn nhẫn!
Không phải tộc ta, vẫn nên nên tru sát sớm… Cũng không biết vì sao đạo quân dung túng nàng như vậy, chẳng lẽ yêu quái này thông hiểu thuật mê hoặc gì đó? Nàng là… người tộc Hồ ly?
Ô Tinh Tinh chậm rì rì mà lau mặt, hỏi: “Năm nay nàng ấy bao nhiêu tuổi?”
Nguyên Chử càng nghe càng cảm thấy thái độ của Đế Cơ quái dị.
Đang êm đẹp, còn hỏi thăm đến tuổi tác người ta?
“Ta thấy tuổi nàng ấy tương đương với tuổi ta, có phải hay không?” Ô Tinh Tinh lại hỏi.
Đại sư tỷ trong Tu Chân Giới có vẻ lớn tuổi hơn so với nàng.
Nhưng ở trong thế giới này, Ô Tinh Tinh và Tùy Ly đều bằng tuổi, nghĩ chắc đại sư tỷ cùng tiến vào gương Hoa Duyên cũng sẽ như thế.
Bọn họ được sinh ra vào cùng thời khắc.
Lúc này Nguyên Chử mới đáp: “Chắc là vậy, có lẽ phải lớn hơn tháng so với Đế cơ cũng không biết chừng. Lúc trước Xá Nữ là được một người trong số chúng ta nhặt về từ bên ngoài vào một mùa đông khắc nghiệt.”
Hai mắt Ô Tinh Tinh sáng ngời.
Vậy nhất định là đúng rồi.
Nhưng mà sao lại là được nhặt về nhỉ? Cha nương nàng ấy đâu? Thì ra đại sư tỷ sống vất vả như vậy sao? Ô Tinh Tinh suy nghĩ, trong lỗ mũi ngứa, lại không nhịn được mà che mặt hắt xì một cái.
“Người đâu! Còn không đi lấy chút nước ấm đến cho Đế Cơ?” Nguyên Chử vội nói.
Trong lòng Ô Tinh Tinh cảm thấy nhất định đại sư tỷ sống thật sự khổ, lập tức cũng không nhiều lời với Nguyên Chử nữa, nàng xua tay nói: “Không cần, ta không cần ở lại chỗ này của ngươi nữa, chỗ này của ngươi không được tốt.”