Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 239

Chương 239 -
Chương 239 -

Lúc này Việt Cơ sửng sốt, chậm chạp nói: “Sao con lại biết… Thôi, việc này ta cũng không muốn giấu con, bây giờ con đã trưởng thành, cũng có chủ kiến.”

Việt Cơ đóng cửa phòng lại, kéo cổ tay của Thanh Ngưng, ghé vào tai nói: “Ta đi gặp Cam Võ……”

Cam Võ là ai?

Thanh Ngưng nhíu mày.

Rất nhanh Việt Cơ đã giải đáp nghi hoặc trong lòng nàng ta: “Bây giờ trong triều đều xưng hắn là ‘đầu lĩnh phản quân’…”

Sắc mặt Thanh Ngưng khẽ thay đổi, nhất thời hiểu ra được.

Cái gọi là phản quân, thật ra chính là người còn lại của tiền triều, chưa từ bỏ ý định muốn lật đổ hoàng đế Thái Sơ.

Việt Cơ không biết Thanh Ngưng sinh ra đã có ký ức, nàng ta còn tỉ mỉ nói cho Thanh Ngưng về thân thế nàng ta, lại nói hoàng đế Thái Sơ tàn bạo thế nào, thần dám phản quân, lại đại nghịch bất đạo như thế nào…

Thanh Ngưng đã sớm biết được những việc này, đương nhiên không cảm thấy khiếp sợ.

Điều duy nhất khiến nàng ta cảm thấy ngạc nhiên chính là, nàng ta cho rằng Việt Cơ có tính tình như vậy, hơn nữa tình cảnh nàng ta chỉ có thể ỷ lại Tiết Công để sinh tồn, hẳn là sẽ giấu kỹ chuyện về tiền triều, đời này cũng sẽ không hề nhắc tới, miễn cho bị hoàng đế Thái Sơ bắt được.

Ai biết… Việt Cơ thế mà dám chủ động đi tìm phản quân?

Nàng ta muốn lấy lực lượng của bản thân mình đi chống lại hoàng đế Thái Sơ sao?

Thanh Ngưng khiếp sợ với dũng khí của nàng ta.

Nhưng từ đáy lòng cũng cảm thấy, Việt Cơ cũng không thông minh lắm. Thôi… Cũng may nàng ta cũng hoàn toàn không phục tùng hoàng đế người phàm, người ở bên Việt Cơ, có lẽ tương lai có thể để nàng ta sử dụng cũng không chừng…

Thanh Ngưng hoàn hồn lại, cho dù Việt Cơ nói cái gì, nàng ta đều tiếp tục đáp theo.

Việt Cơ không nghĩ tới tâm tính của con gái cứng cỏi như thế, nàng ta quyết tâm nói chuyện quan trọng nhất cho Thanh Ngưng.

Nàng ta kích động nói: “Tiếp theo, chúng ta phải tìm được con của Nguyên phi trước, nàng là hy vọng khôi phục của chúng ta…”

“Cái gì? Cái gì mà con của Nguyên phi?” Sao lại còn có thêm một đứa bé nữa???

Thanh Ngưng nhíu mày lần nữa.

Một nơi khác.

Ô Tinh Tinh mới vừa về tới trong cung.

Cung nhân ven đường đều cong người hành lễ với nàng.

Nguyên Chử thấy thế, nói với Diệp Chỉ Quân: “Vị Đế Cơ này có địa vị tôn sùng ở Tuyết Quốc, không thua hoàng đế Thái Sơ.”

Diệp Chỉ Quân không nói một lời.

Nguyên Chử thấy nàng ấy không hề toát ra vẻ rung động, ngay sau đó khẽ cười một tiếng, quay đầu đi.

Dưới khuôn mặt lạnh như băng giống người chết của Diệp Chỉ Quân ——

Đó chính là mèo, ai lại không thích mèo chứ?

Địa vị của Ô Tinh Tinh được tôn sùng, Diệp Chỉ Quân hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.

Ở trên một phiến đại lục khác, có một vương quốc cổ, còn coi nàng là thần linh nữa.

“Không biết Đế Cơ muốn an trí chúng ta ở nơi nào?” Nguyên Chử đi ở phía sau hỏi.

Ô Tinh Tinh cũng không quay đầu lại: “Cung điện to lớn, còn không chứa được các ngươi sao? Cứ an trí các ngươi ở trong Bạch Hổ Điện của ta là được.”

Nàng mới nói đến chỗ này, cung nhân bên cạnh liền vội can ngăn: “Nếu bệ hạ biết được, chỉ sợ sẽ chém đầu bọn họ.”

Nguyên Chử nghe được thì nheo mắt.

Thanh danh thủ đoạn thiết huyết của hoàng đế Thái Sơ ở bên ngoài, thì ra ở bên trong cũng là như thế sao? Người này cũng không có ý muốn che lấp thu liễm một chút nào sao?

Như là một bạo quân trời sinh.

Muốn y làm một hoàng đế tốt nhân từ, có lẽ còn khó hơn lên trời.

“Vậy, vậy… Hazz, vậy thì đi đến Kiêm Hà Cung trước đi.” Ô Tinh Tinh bĩu môi nói.

Đế Cơ này nhỏ tuổi, thật sự không có một chút tâm cơ lòng dạ, đưa bọn họ vào trong cung, cũng chẳng có một chút ra oai phủ đầu nào, đã muốn mang theo bọn họ đi gặp người như vậy?

Cũng không sợ Vô Cực Môn có ý đồ khác?

Trong lòng Nguyên Chử có đủ loại ý nghĩ chợt lóe qua.

Không lâu sau.

Hai người Nguyên Chử đi theo đứng ở ngoài Kiêm Hà Cung.

Cửa cung kia được xây dựng rất khí phái, ngoài cửa cung có hai cung nhân dường như đã đợi hồi lâu, không chờ bọn họ đến gần, đã bước nhanh tiến lên đón: “Đế Cơ…”

Ô Tinh Tinh nói: “Ta mang theo hai người tới, ngươi gọi người dựng bình phong lên…”

Cung nhân lúng ta lúng túng nói: “Đế Cơ không vào cửa sao?”

Ô Tinh Tinh: “Ừ…” Ô Tinh Tinh còn chưa nói nói xong, một trận tiếng bước chân bỗng dưng đến gần.

“Ngươi đứng ở nơi đó đừng cử động.” Ô Tinh Tinh buột miệng thốt lên.

Tiếng bước chân kia còn thật sự dừng lại một chút.

Nhất thời làm cho Nguyên Chử bắt đầu tò mò, phía sau cánh cửa kia, người đang đi đến là ai? Vì sao Đế Cơ không cho bọn họ gặp hắn?

“Ta mang theo Vô Cực Môn…” Ô Tinh Tinh lẩm bẩm lẩm một tiếng..

Giọng nói của nàng còn chưa dứt hẳn, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, người bên trong cánh cửa đã động.

Thân hình người này thon dài, dễ dàng vượt qua ngạch cửa, đè lại vai của Ô Tinh Tinh một phen. Nhất thời thân hình Ô Tinh Tinh lung lăng lên, không kịp phòng vệ chút nào đã ngã về phía hắn. Hắn thuận thế nâng eo nàng, bản năng thêm vào chút lực đạo, ấn nàng vào trong lòng ngực sâu hơn một chút.

Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn rằng: “Cái nên nghe thì chẳng thấy nàng nghe một câu nào, cái không nên nghe thì cứ luôn nhớ rõ. Nếu như ta không tới mời nàng, nàng muốn mấy ngày liên tục cũng không gặp mặt ta hả?”

Bên trong giọng điệu lãnh đạm kia, lộ ra một chút không vui.

Ừm, một chút, tựa như là không vui đến nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Chỉ Quân và Nguyên Chử đồng thời ngước mắt, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt của người tới.

Linh hồn thật mạnh mẽ!

Diệp Chỉ Quân mắt mù không nhìn thấy dáng vẻ của người tới, nhưng lại có thể thấy từng ngọn lửa màu xanh lam, tản ra ánh sáng mãnh liệt, mang theo hơi thở cực kỳ áp bách, hợp thành hình của một người.

Bình Luận (0)
Comment