Cung nhân ở một bên thấy thế, rụt rè nói: “Không phải Đế Cơ mang theo đồ vật trở về từ Vô Cực Môn ư? Sao không lấy ra thưởng thức một chút, giải buồn một lúc?”
Ô Tinh Tinh đáp lại.
Mười lăm phút sau, các cung nhân nhìn chằm chằm đồ vật Ô Tinh Tinh mở ra trước mặt, mồ hôi lạnh đều rơi xuống.
Lúc này thật sự hối hận mà, hối hận đến mức muốn đánh nát cái miệng vừa đề nghị kia của mình.
Trong Kiêm Hà Cung.
Chân trước Ô Tinh Tinh vừa đi, sau lưng Tùy Ly đã sai người dẫn Nguyên Chử và Diệp Chỉ Quân đi an trí.
“An trí Nguyên Chử ở thiên điện, nhớ nói cho hắn quy củ trong cung.”
“Xá Nữ không tiện ở gần đây, đi báo cho bệ hạ, nếu như bệ hạ gật đầu, vậy để nàng ở lại Bạch Lộ Các.” Tùy Ly hạ lệnh.
Cung nhân đáp lại rồi rời đi.
Nguyên Chử cứ như vậy bị đưa tới một thiên điện một mình.
Nguyên Chử: “Từ từ. Người đi cùng ta, cũng là người trong Vô Cực Môn của ta. Ta nên ở cùng một chỗ với nàng mới phải.”
Cung nhân dùng ánh mắt kinh nghi nhìn nhìn hắn ta, nói: “Ngài không biết được là nam nữ có khác sao? Sao có thể ở chung một chỗ chứ?”
Nguyên Chử cười cười, đành phải không nói chuyện nữa.
Hắn ta dùng sức nắm chặt nắm tay, luôn cảm thấy vị Tân Ly công tử kia có mưu đồ khác, một khi hắn ta và Xá Nữ tách ra thì giống như có chuyện gì đó đã thoát khỏi khống chế của hắn ta.
Cung nhân thấy hắn ta không hề lên tiếng, vì thế đơn giản dặn dò hai câu rồi xoay người khép cửa lại rồi đi ra ngoài.
Cửa vừa được đóng lại, ánh sáng bên ngoài cũng hoàn toàn bị che khuất.
Nguyên Chử giương mắt.
… Thật sự có một loại ảo giác như bị nhốt lại.
Một nơi khác Tùy Ly chậm rãi đứng lên, hỏi: “Đều an trí xong rồi?”
“Đều xong rồi.”
“Ừ, vậy đến Bạch Hổ Điện đi.”
“A?”
Cung nhân ngây ra nói: “Công tử, không phải công tử kêu Đế Cơ trở về nghỉ ngơi sao? Sao công tử lại muốn đi đến Bạch Hổ Điện?”
Tùy Ly nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, nàng trở về nghỉ ngơi, cho nên ta đi tìm nàng.”
Cung nhân:?
Hai cái này có gì khác nhau sao?
Khi Tùy Ly đến, nội dung của cuốn xuân nhật quyết thứ mười một kia đang được mở ra công khai.
Tiểu yêu quái dựa vào bàn nghiêm túc nghiên cứu không để ý bên ngoài.
“Đang xem gì thế?” Tùy Ly người chưa tới mà tiếng đã tới trước.
Ô Tinh Tinh nhanh chóng khép lại: “Không có gì không có gì.” Nàng đáp lại xong, mới kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Đến xem nàng.”
“Không phải vừa nãy đã xem qua rồi sao?”
“……”
“Ngươi không vui sao? Sao ngươi lại không vui vậy?”
“……”
Tùy Ly đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống sát bên, rồi sau đó ngước mắt nhìn lướt qua cung nhân đứng ở trước mặt.
Các cung nhân lạp tức hiểu ngầm, tự giác lui xuống.
“Nhiễm phong hàn không cảm thấy khó chịu sao?” Đám người đi rồi, Tùy Ly mới lại hỏi.
Ô Tinh Tinh lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy có chút không thú vị.”
Dứt lời, nàng mới phản ứng lại, ừ, hôm nay Tùy Ly kỳ quái như vậy, là vì quan tâm nàng sao? Cũng phải. Ở thế giới này, từ nhỏ đến lớn nàng đều rất ít bị bệnh, hết sức cường tráng. Ừm không sai, cường tráng, con non của loài thú đều hình dung như thế này.
Hiếm khi nàng bị bệnh một lần… Cũng khó trách Tùy Ly sẽ đặc biệt quan tâm.
Ô Tinh Tinh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Khi ngươi bệnh, có cảm thấy khó chịu không?”
Tùy Ly ngẩn ra: “Hả?”
Ô Tinh Tinh thấp giọng nói: “Ta chỉ nhiễm bệnh chút xíu như vậy, cũng không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy khó chịu. Ngươi ở nơi này, bệnh nặng bệnh nhẹ, bị bệnh quá nhiều lần, hẳn là ngươi rất đau rất đau đi?”
Nàng suy nghĩ, nói: “Hay là… Chúng ta vẫn nên đi sớm một chút đi?”
Tùy Ly dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào nàng một lát.
Ô Tinh Tinh chớp mắt: “Ta nhìn giống phát sốt lắm hả?”
Khuôn mặt lãnh đạm kia của Tùy Ly, bởi vì bệnh lâu ngày còn có vẻ có vài phần âm u, bỗng dưng trở nên mềm mại, hắn bật cười nói: “Không.” Hắn nói: “Ta chỉ suy nghĩ, bây giờ A Tinh có cha, có nô bộc thành đàn, mỗi ngày đều có người và việc thú vị, muôn hình muôn vẻ……”
Ngược lại còn không dính hắn nhiều lắm.
Còn xa mới bằng lúc ở Tu Chân Giới.
Lúc trước tiểu yêu quái dính hắn, là bởi vì đã thành thân với hắn sao?
Nếu như đổi một người khác, lúc trước bị nàng nhặt về thay thế cho vị trí của Quý Viên kia, nàng cũng sẽ dính người đó sao?
Tùy Ly tạm dừng một chút, lúc này mới nói ra nửa câu nói còn lại: “Nàng thích nơi này như vậy, chờ đến khi thời gian qua lâu rồi, có còn nhớ ta là ai không?”
“Đương nhiên là nhớ rồi.” Ô Tinh Tinh không chút nghĩ ngợi đã nói.
“Vậy ta là ai?” Tùy Ly không dấu vết mà dẫn Ô Tinh Tinh đi tiếp.
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Tùy Ly.”
Đáy lòng của Tùy Ly nhanh chóng hiện lên một chút thất vọng.
Không gọi “Phu quân” sao?
“Có phải hôm nay ngươi nhìn thấy Xá Nữ kia rồi hay không?” Đột nhiên Ô Tinh Tinh hỏi.
Tùy Ly: “Ừ.”
“Ngươi cảm thấy nàng giống đại sư tỷ không? Ta cảm thấy rất giống. Đại sư tỷ cũng mắt mù. Nàng còn bằng tuổi với chúng ta… Cho nên ta mang nàng về, nhất định ngươi rất quen thuộc với nàng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra được nhỉ?”
“Ta và Diệp Chỉ Quân cũng không quen thuộc.”
“A?” Tiểu yêu quái tiu nghỉu, “Sao lại vậy chứ?”
Tùy Ly nhàn nhạt nói: “Người của Phục Hi Tông, thật ta đều rất ít lui tới với ta. Một năm hơn ba trăm ngày, ta đều ở dưới chân núi rèn luyện, hoặc là ở trong động phủ bế quan. Diệp Chỉ Quân cũng giống như ta. Đệ tử trong tông môn, phần lớn đều là quan hệ quen biết không thân, chỉ trừ người ở cùng mỗi đỉnh núi, sẽ thân thiết với nhau hơn một chút. Trong Phục Hi Tông, thời điểm náo nhiệt nhất, thân thiết nhất có lẽ là…”
“Đó là cái gì?”
“Đó là thời điểm nàng và ta muốn cử hành đại điển kết lữ.”