Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 242

Chương 242 -
Chương 242 -

“A, chỉ tiếc còn chưa xong lễ, chúng ta đã đến nơi đây rồi.” Mặt mày Ô Tinh Tinh càng ủ rũ.

Tùy Ly thấy thế thì ngẩng đầu nói: “Nếu như nàng muốn, chúng ta cũng có thể tự cử hành đại điển hết lữ tại nơi đây thêm lần nữa, lấy trời đất làm chứng, nơi nào mà không phải trời đất…”

Chứ?

Một chữ cuối cùng, Tùy Ly còn chưa nói ra.

Ô Tinh Tinh đã lắc đầu: “Không được.”

Tùy Ly nuốt âm thanh còn lại trở vào, chuyển giọng nói: “Vì sao?”

“Bởi vì bây giờ cha của chúng ta đều là Tân Ngao mà… Bởi vì thế tục không hợp nữa, cái kia sẽ… sẽ bị sét đánh, đúng, chính là bị sét đánh.”

“……”

Ở thế giới này làm người mười mấy năm, tiểu yêu quái đã học được không ít luân lý đạo đức của con người.

Trước kia Tùy Ly rất là đau đầu với hành vi hở cái là gọi “Phu quân”, hở cái là mở cửa sổ chui vào chăn, còn muốn ôm tới ôm đi, ngây thơ hồn nhiên luôn treo câu cùng hắn sinh tiểu hồ ly bên miệng, tận sức dạy dỗ nàng luân lý đạo đức, nhưng trước sau lại không thể thành công.

Bây giờ thành công thì thành công rồi…

Tùy Ly càng đau đầu, hắn đè thái dương một chút.

Nghe thấy tiểu yêu quái trước mặt chẳng hề để ý mà lại xoay câu chuyện về tới trên người Diệp Chỉ Quân, tựa như bây giờ thật sự không có một chút hứng thú nào với đại điển kết lữ gì đó.

“Vậy giờ làm sao đây? Phải làm thế nào mới có thể biết nàng có phải đại sư tỷ hay không đây?” Ô Tinh Tinh hỏi.

“Hai mắt nàng ấy có thể xuyên phá túi da, thấy linh hồn dưới túi da. Chưa chắc nàng nhận ra nàng ấy, nhưng nhất định nàng ấy nhận ra được nàng và ta.” Tùy Ly dừng, “Nếu nàng muốn thử nàng ấy một lần, không ngại niệm một đoạn công pháp yếu quyết của Phục Hi Tông cho nàng ấy nghe…”

“Nhưng ta không biết công pháp yếu quyết của Phục Hi Tông mà.”

“Ta dạy cho nàng.”

“Ồ, cái này không phải là cơ mật của Phục Hi Tông không được truyền ra ngoài sao? Ta cũng có thể nghe sao?”

Tùy Ly nhìn chằm chằm tiểu yêu quái, hầu kết lên xuống, thấp giọng nói: “Ừm, người nhà có thể nghe.”

“Oa…” Ai biết được tiểu yêu quái không học vấn không nghề nghiệp chậm rì rì mà lại rặn ra một câu hỏi, “Người nhà là sao cơ?”

Tùy Ly: “… “Trong《 Quản Tử 》 đề cập hễ từng ở chung một phe, là người một nhà. Đó là ý chỉ gia quyến.”

“Ồ…” Tiểu yêu quái lại kéo ngữ điệu thật dài thêm lần nữa, “Ta biết rồi, bởi vì ta là thê tử của ngươi, cho nên đồ của Phục Hi Tông, ta cũng đều có thể học, phải không?”

Tùy Ly nheo mắt, cổ họng căng lên.

Thê tử.

Bây giờ tiểu yêu quái này lại còn biết nói mấy câu như vậy?

“Vậy ngươi dạy ta đi.” Ô Tinh Tinh lẩm bẩm nói, “A, từ từ, phải dạy ta ngắn một tí. Dài quá ta không nhớ được.”

“… “Ta viết cho nàng vậy, không nhớ được thì tự coi lại một chút.” Tùy Ly nói.

Ô Tinh Tinh nghiêm túc mà suy nghĩ: “Vậy… Có chữ lạ cũng không cần, chữ trông quá phức tạp cũng không được.”

Tùy Ly: “…”

Con đường học tập của tiểu yêu quái còn dài.

Bởi vì các cung nhân đều đã được cho lui, Tùy Ly còn phải tự mình mài mực, tự mình rửa bút.

Ô Tinh Tinh vừa xem động tác của hắn, vừa nói: “Dạy ta cái này thì tốt rồi. Vốn dĩ ta cũng tính toán đi mời đại sư tỷ sờ mông của ta…”

Tùy Ly: “…?”

Biểu cảm của Tùy Ly nứt toạc một chút, cuối cùng miễn cưỡng rặn ra hai chữ từ trong cổ họng: “Cái gì?”

Tiểu yêu quái cũng không đỏ mặt chút nào, nàng nói: “Lúc ở Phục Hi Tông, ta luôn cảm thấy nàng ấy cứ nhìn chằm chằm vào cái đuôi của ta, nhưng mọi người nói nàng ấy trời sinh mắt mù, ta còn tưởng rằng là ta cảm giác sai. Ngươi mới vừa nói nàng ấy có thể nhìn thấu túi da, vậy có lẽ là nhìn ra nguyên hình của ta, nàng ấy chính là nhìn chằm chằm cái đuôi của ta đó! Còn nữa còn nữa, khi ta vào gương Hoa Duyên, nàng ấy cũng trộm sờ ta… Ta cảm giác được!”

“Nếu là đại sư tỷ, ta dẩu mông lên, nhất định nàng ấy sẽ rất muốn sờ cái đuôi của ta nhỉ…”

Tùy Ly: “……”

Tùy Ly lạnh lẽo cứng rắn nói: “Nàng ấy không muốn.”

“Sao ngươi biết nàng ấy không muốn chứ?” Ô Tinh Tinh hỏi.

Nàng nhìn chằm chằm hắn, lại hỏi: “Ngươi thích sờ mông ta không?”

Cổ họng Tùy Ly nghẹn lại.

“Ngươi cũng thích sờ mà. Ngươi còn thích sờ lỗ tai ta, còn có móng vuốt ta nữa…”

Tùy Ly giơ tay đè lại môi nàng, miễn cho tiểu yêu quái này lại nói ra lời gì đó không thể vãn hồi được.

Ô Tinh Tinh chậm rãi mà chớp mắt, bị hắn che miệng lại cũng không tức giận chút nào.

Nàng lắc đầu, ý bảo hắn buông tay.

Tùy Ly di chuyển một ngón tay, lộ ra một cái khe.

Ai biết tiểu yêu quái lại đúng lý hợp tình nói: “Ngươi còn thích sờ miệng ta!”

Một nơi khác, Sở Hầu mang theo con trai đến gặp hoàng đế Thái Sơ.

Dưới gối Tân Ngao chậm chạp không có con ruột của mình, nhưng Sở Hầu lại đầy con nối dõi.

Hôm nay gã mang đến đứa con trai thứ bảy của mình, đây là đứa con lớn lên không giống với gã nhất. Gã mang theo đứa nhỏ này tới, hôm nay chỉ làm một chuyện, đó là…

“Ngày ấy trong phủ bày tiệc, Tử Quy gặp Đế Cơ một lần, nhớ mãi không quên dung nhan như ngọc của Đế Cơ…”

Sở Hầu đánh bạo tới cầu hôn cho con trai của mình.

Gã biết Đế Cơ cũng không phải con gái ruột của Tân Ngao.

Nhưng địa vị của Đế Cơ, cùng biểu tượng trên người nàng, đã vượt qua tất cả mọi thứ. Tương lai nếu như Tân Ngao cứ không có con như thế, vậy khẳng định là người nào cưới Đế Cơ, người đó sẽ có thể làm tân hoàng đế.

Nếu như Tân Ngao không muốn cũng không sao cả.

Tân Ngao nổi trận lôi đình, một đao chém chết con gã, gã cũng sẽ không đau lòng một tí nào.

Đến lúc đó, gã sẽ đi một con đường khác —— trải qua chuyện này, Tân Ngao sẽ càng chứng thực danh bạo quân, gã sẽ có thể được lợi từ giữa.

Bình Luận (0)
Comment