Trong Bạch Hổ Điện, Ô Tinh Tinh hồn nhiên không biết ngáp một cái, khóe mắt trào ra một chút nước mắt, làm cho đuôi mắt có chút hồng nhạt, dáng vẻ xinh đẹp nói không nên lời.
“Ngứa.” Ô Tinh Tinh nhăn mũi lại nói.
Mà Tùy Ly lạnh lùng vô tình đè nàng lại, nhấc bút viết những công pháp yếu quyết kia ở trên cổ tay của nàng.
Cổ tay không đủ viết, lại viết lên trên cả bắp tay ngó sen.
Xắn cổ tay áo lên một cái, sẽ lộ ra một đoạn cổ tay tuyết trắng.
“Trở về ta lại rửa sạch sẽ cho nàng.” Tùy Ly trầm giọng nói.
“Ừm ừm ừm.” Ô Tinh Tinh liên thanh đáp lời cho có lệ, vẫn chưa nhận ra rằng Tùy Ly có gì đó khác biệt rất lớn với quá khứ.
Bên này Tùy Ly vẫn không yên tâm lắm, lại tăng thêm vài câu: “Không được cho người khác thấy, nàng phải đọc cho nàng ấy nghe.”
Ô Tinh Tinh gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng, vâng, đại sư tỷ mắt mù cũng không nhìn thấy mà, đương nhiên chỉ có thể đọc cho nàng ấy nghe.”
“Ừ.” May mà mắt mù.
---
Lúc Ô Tinh Tinh đến Bạch Lộ các, Xá nữ đã ngồi ở bên trong.
Nàng ấy dựa vào bàn, ngón tay tung bay.
Sự chú ý của Ô Tinh Tinh lập tức bị hấp dẫn, nàng vội vàng ngồi xuống, hỏi: "Đây là cái gì?"
Nữ tử đưa đồ trong tay đến trước mặt nàng.
Ô Tinh Tinh nhìn chằm chằm một cái.
Là con mèo nhỏ.
Con mèo nhỏ dùng trúc bện thành!
"Cho ta sao?" Ô Tinh Tinh giương mắt nhìn nàng ấy.
"Ừ."
Lúc này cũng không cần đọc công pháp, pháp quyết gì cho nàng ấy nghe.
Đây đã là một ám hiệu tuyệt cao rồi.
Ô Tinh Tinh nhìn xung quanh một chút, vẫn là sợ bị người ngoài nghe thấy. Vì vậy nàng dựa vào cánh tay Diệp Chỉ Quân, đầu tựa lên vai nàng ấy, lại nhẹ nhàng sát lại lỗ tai của nàng ấy.
"Đại sư tỷ." Nàng nhỏ giọng gọi.
Giọng thiếu nữ thanh thúy trong veo, mang theo một chút gió nhẹ, thổi lất phất vào lỗ tai của Diệp Chỉ Quân.
Diệp Chỉ Quân thoáng qua một suy nghĩ.
Thật ấm áp.
Nàng ấy thầm nghĩ, thì ra để cho người ta dựa sát vào lại ấm áp như vậy.
"Ô cô nương." Nàng ấy nhẹ giọng gọi.
Ô Tinh Tinh vô cùng vui vẻ, lập tức nhào vào lòng Diệp Chỉ Quân: "Quả thật là Đại sư tỷ nha!"
Đại khái càng thân thiết, trái lại càng có một phần sợ sệt.
Đầu ngón tay Diệp Chỉ Quân hơi run rẩy, cẩn thận đặt lên trên lưng Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh vội vàng ghé vào tai của nàng ấy, nói: "Ta cùng với Tùy Ly, ừm, chính là Tân Ly hôm nay đó. Ngươi không nhìn thấy hắn, nhưng ngươi có thể nhận ra hắn đúng không. Hắn nói với ta, ngươi có một đôi mắt vô cùng lợi hại, có thể xuyên qua thân xác, nhìn thấy được linh hồn có màu gì..."
Tiểu yêu quái cực kỳ ồn ào.
Nhưng rơi vào trong tai Diệp Chỉ Quân, thật sự không khác với tiếng "meo meo meo meo".
"A, nói chuyện này lại quên mất chuyện khác. Ta và Tùy Ly tìm người thật lâu đó... Chỉ là thật sự không ngờ đến ngươi lại ở trong Vô Cực môn." Ô Tinh Tinh lại nói.
Tìm nàng ấy... Rất lâu sao?
Giống như loại người tính cách lạnh nhạt mặc kệ chuyện người khác như Tùy Ly, cũng sẽ chủ động tìm nàng ấy?
Còn có miêu miêu...
Trước khi vào gương Hoa Duyên, hai người cũng không nói với nhau được mấy câu, trừ nàng ấy đơn phương muốn sờ đuôi của người ta, thật ra cũng không được xem là quen biết.
Nhưng mà mèo... Đối xử với nàng ấy hết sức nhiệt tình.
"Tại sao?" Trong lúc vô tình, Diệp Chỉ Quân buộc miệng nói.
Ô Tinh Tinh cũng không nghi ngờ vì sao nàng ấy lại hỏi như vậy, chỉ nói: "Bởi vì ngươi là đại sư tỷ nha."
Diệp Chỉ Quân lẩm bẩm nói: "Đây là câu trả lời gì vậy chứ?"
"Không tính sao? Bởi vì ngươi là Đại sư tỷ, ngươi và Tùy Ly rất thân thiết, cũng thân thiết với ta nha."
Ô Tinh Tinh tự có suy luận của mình.
Diệp Chỉ Quân muốn nói với Ô Tinh Tinh, Tùy Ly không có thân thiết với nàng ấy.
Nhưng Diệp Chỉ Quân đột nhiên có chút không nỡ nói ra.
Có người nhung nhớ nàng ấy, có người thân thiết với nàng ấy.
Nàng ấy không nỡ mất đi.
"Đế cơ, Đế cơ có ở đó không?” Bên ngoài truyền đến tiếng hốt hoảng của cung nhân.
Ô Tinh Tinh vội vàng từ trong lòng Diệp Chỉ Quân bò dậy, hỏi nàng ấy: "Ta có đè nặng ngươi không?"
Diệp Chỉ Quân: "Không có."
Ô Tinh Tinh ngượng ngùng nói: "Lúc trước ta còn có thể đổi nguyên hình, đều sẽ chui vào trong lòng Tùy Ly như vậy. Mới vừa rồi quên mình đã là người phàm..."
Diệp Chỉ Quân: "Không sao." Nàng ấy dừng lại một chút, trên mặt rất nghiêm túc, nhưng ngoài miệng thì nói: "Đây là thiên tính. Cứ... Chui vào cũng được..."
Nếu chui quen rồi, chờ trở về giới tu chân, có lẽ có một ngày nàng còn có thể chạm vào mèo, mèo còn quen chui vào trong lòng nàng ấy.
Có lẽ sẽ còn vùi ở đầu gối nàng ấy ngủ lim dim.
Diệp Chỉ Quân đè suy nghĩ này xuống.
Không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa đạo tâm sẽ loạn mất.
Lúc này cung nhân tìm nàng đi vào, làm lễ với Ô Tinh Tinh xong thì nói: "Bệ hạ đang tìm Đế cơ ạ."
Ô Tinh Tinh nói: "Ngươi lại đi ra ngoài chờ ra một chút đi."
Cung nhân lên tiếp đáp lại, nghi ngờ nhìn Diệp Chỉ Quân.
Chờ cửa lại lần nữa khép lại.
Ô Tinh Tinh nói nhỏ: "Là Tân Ngao kêu ta."
"Tân Ngao?"
"Ừ, chính là hoàng đế đó. Chính là cha của ta và Tùy Ly."
Tất nhiên dân gian không biết tục danh của hoàng đế, Diệp Chỉ Quân cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
"Hắn lại cho phép các ngươi kêu tục danh của mình?"
"Ừm. Ông ấy thích nghe chúng ta gọi như vậy. Ông ấy nói mình là hoàng đế, cũng là cha, cũng là Tân Ngao. Còn là ngựa lớn, giường lớn của chúng ta nữa..." Ô Tinh Tinh dừng lại một chút, trịnh trọng nói: "Ông ấy là một người vô cùng tốt."
Ở dân gian, đa số là lén nghị luận, người này là một bạo quân.
Diệp Chỉ Quân nói thầm.
"Nhưng gần đây ông ấy bị bệnh..." Giọng nói của Ô Tinh Tinh có chút rầu rĩ: "Ngày khác ta dẫn ngươi đi gặp ông ấy."