Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 244

Chương 244 -
Chương 244 -

Diệp Chỉ Quân ngẩn ngơ, sau đó gật đầu.

Lúc nàng ấy mới vừa đến thế giới trong gương, cho là nơi này tràn ngập tà đạo và lệ khí, cũng bị ảnh hưởng.

Tóm lại tâm trạng cực kỳ hỏng bét.

Chờ gặp được Ô Tinh Tinh, lại hoàn toàn thay đổi.

Ở trong mắt mèo.

Hình như cái gì cũng tốt...

Là bởi vì ác nhân chỉ có thể nhìn thấy ác nhân sao?

Diệp Chỉ Quân hơi thất thần.

Mà lúc này Ô Tinh Tinh vẫy tay với nàng ấy, còn không quên dạy dò: "Ngươi phải đúng giờ ăn cơm, ăn nhiều một chút. Ngươi thật gầy. Buổi tối ngươi không cần sợ, nếu cảm thấy sợ, để cho người truyền tin cho ta, ta sẽ bảo cung nhân đến ở cùng với ngươi..."

Cửa đóng lại, giọng nói của nàng cũng dần dần biến mất.

Nhưng dư âm vẫn còn để lại, Diệp Chỉ Quân vươn tay ra giống như có thể bắt được nó.

Bắt vào trong tay, tất cả đều ấm áp.

...

Cung nhân đi phía trước dẫn đường, dẫn Ô Tinh Tinh đến một cung điện.

Ô Tinh Tinh ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái.

Nàng biết nơi này là nơi Tân Ngao triệu kiến đại thần thường ngày.

Ô Tinh Tinh nhấc váy, bước qua ngưỡng cửa.

"Nhìn đường cẩn thận, đừng để bị té." Giọng nói trầm thấp của Tân Ngao vang lên.

"Ồ." Ô Tinh Tinh đứng thẳng lên, đi đến chỗ ngồi.

"Bái kiến Đế cơ." Lúc này bên cạnh truyền đến một thanh âm.

Lúc này Ô Tinh Tinh mới nghiêng đầu nhìn.

Là Sở hầu.

Bên cạnh Sở hầu còn có một thiếu niên đang đứng. Lúc này trên mặt thiếu niên rất đỏ, giống như bị sốt vậy. Hắn ta nhìn chằm chằm vào nàng. Ừm, có chút giống người bị bệnh thần kinh.

Hắn ta là con cái của Sở hầu?

Sao Sở hầu không nhanh chóng đưa hắn ta đi xem tật y đi?

Ô Tinh Tinh nhíu mày, vội vàng dời qua bên cạnh hai bước.

Tóm lại chỉ có đạo lý nàng truyền bệnh cho người ta, nhưng người ta không thể truyền bệnh cho nàng được.

"Ở chỗ đó uốn éo tới lui làm gì? Tới đây." Tân Ngao lại trầm giọng nói.

Ô Tinh Tinh cũng không nhìn cha con Sở hầu nữa, xách váy chạy chậm đến.

Con trai của Sở hầu không nhịn được nhìn chằm chằm mắt cá chân của Ô Tinh Tinh.

Gần đây Đế cơ ăn mặc mỏng hơn trước nhiều.

Vạt váy nhấc lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân và bắp chân, thật sự trắng nõn như ngọc...

Mà nay chỉ chờ... Chỉ chờ bệ hạ nói chuyện kết thân với Đế cơ.

"Ngày mai đi dâng lễ cúng tế với quả nhân." Tân Ngao nói.

Cúng tế?

Ô Tinh Tinh đã sớm quen cửa quen nẻo, nàng lập tức gật đầu.

Tân Ngao lại nói: "Tới đây, mát xa đầu cho quả nhân.”

Ô Tinh Tinh đá rơi giày, đạp giường nhỏ leo lên, sau đó ngồi trên bàn, xoa đầu cho Tân Ngao.

Như vậy nhìn một cái, trái lại giống như nàng cao hơn Tân Ngao.

Ô Tinh Tinh buồn bực nói: "Không phải nói có việc sao? Sao lại kêu ta đến vì chuyện này chứ?"

"Nếu không thì sao?" Tân Ngao nhẹ nhàng chớp mắt một cái, nói.

Lúc này sắc mặt của Sở hầu thay đổi.

"Bệ hạ... Bệ hạ còn nhớ chuyện mới vừa rồi nói sao?" Sở hầu uyển chuyển nhắc nhở Tân Ngao.

Tân Ngao nói: "Trước mắt quả nhân đang suy nghĩ."

"Vậy bệ hạ... Đã suy nghĩ ra kết quả chưa?"

"Có rồi." Tân Ngao đè lại mua bàn tay của Ô Tinh Tinh, nói: "Con của Sở hầu ngươi, xứng với Đế cơ?”

Sắc mặt Sở hầu thay đổi lớn, cổ và mặt đều đỏ bừng.

Trên mặt con trai của gã cũng hồng hồng xanh xanh, lúng túng vô cùng.

“Được rồi, cút đi." Ô Tinh Tinh nói.

Người đứng ở bên cạnh mặt không thay đổi nhắc nhở: "Bệ hạ, phải nói lui ra mới đúng."

Tân Ngao: "Quả nhân nói quen rồi, nhanh cút, nhanh cút."

Sở hầu bị làm nhục, trong lòng vừa hận vừa tức giận.

Nhưng gã chỉ có thể mang con trai lui xuống.

"Cha, làm thế nào mới tốt đây?" Còn chưa bước ra khỏi cửa cung, con trai của Sở hầu đã không nhịn được hỏi.

Sở hầu liếc nhìn vẻ mặt của con trai, trong lòng gã cũng nóng nảy, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ngươi vội cái gì?"

"Con trai, con trai chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Mặt thiếu niên trở nên đỏ bừng: "Chỉ là Đế cơ trổ mã xinh đẹp, làm cho người ta thấy một lần đã khó quên."

Sở hầu giễu cợt nói: "Cũng chỉ là một kẻ có bộ dạng gây họa mà thôi. Ngươi muốn ngủ, ta sẽ có cách để cho ngươi ngủ."

Thiếu niên nghe vậy, đôi mắt trở nên sáng bừng: "Cha có cách?"

Sở hầu nghiêng đầu, tầm mắt vượt qua tường cao hoàng cung, nhìn về phía núi cao nguy nga ở phía xa xa.

"Không phải ta có cách, là Vô Cực môn có cách. Không đến mấy ngày nữa, bệ hạ sẽ quyết tâm đưa Đế cơ cho ngươi."

Nụ cười trên mặt thiếu niên càng tươi hơn, cũng quên màn làm nhục lúc nãy.

Hắn ta nói: "Vậy thì... Rất tốt."

Mà ở bên này Ô Tinh Tinh xoa đầu cho Tân Ngao một lát, cũng cảm thấy hơi mệt.

Nàng trượt xuống từ trên bàn, hỏi: "Có khá hơn chút nào hay không?"

"Khá hơn một chút." Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt lạnh lùng của Tân Ngao cũng không giảm chút nào.

Y vẫy lui cung nhân, nói: "Hôm nay Đế cơ ở chỗ này với ta đi."

Ô Tinh Tinh: "Nhưng phong hàn của ta vẫn còn chưa có tốt."

"Không sao."

Ô Tinh Tinh không nhịn được nhìn khuôn mặt của y, nói: "Cha có tâm sự sao?"

"Sao con lại biết?"

"Tất nhiên là bởi vì..."

“Bởi vì Đế cơ thông minh?"

"Vâng vâng." Ô Tinh Tinh gật đầu liên tục.

Tân Ngao mím môi một cái, mới nói: "Đế cơ có từng nghe qua quỷ quái chưa?”

Không chỉ nghe qua, còn còn từng mắt nhìn thấy nữa đó!

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ.

Con chính là một đại yêu quái nè!

Ô Tinh Tinh nhìn chằm chằm tia máu nơi đáy mắt của Tân Ngao, nhẹ giọng nói: "Là bởi vì quỷ quái, cho nên cha nhức đầu sao?"

Tân Ngao: "Không biết."

Y dừng lại, nói: "Chỉ là đêm hôm qua đêm hôm kia... Hình như ta nhìn thấy ác quỷ.

"Quỷ có bộ dạng gì?" Ô Tinh Tinh vội hỏi.

Tân Ngao nói: "Một người sáu mươi tuổi, người mặc khôi pháp, nửa phần ruột rủ xuống đất."

Ô Tinh Tinh dè dặt nuốt nước miếng.

"Lại có một người hai mươi tám, mặc áo mỏng, cổ dài, dài như dây thừng vậy, bị kéo dài làm cho cổ bị thay đổi hình dạng, ngay cả lưỡi cũng lè ra ngoài, màu đỏ tươi, còn nhỏ máu.”

Bình Luận (0)
Comment