Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 245

Chương 245 -
Chương 245 -

"Còn có..."

Ô Tinh Tinh: "Nhiều như vậy sao... Có ba người? Hay bốn người?"

"Không chỉ có nhiêu đó." Hình như tia máu dưới đáy mắt Tân Ngao giống như càng đỏ tươi hơn, y nói: "Nửa đời trước ta chinh chiến sa trường, vong hồn chết dưới đao của ta có vô số. Những vong hồn kia, hình như đều biết thành quỷ, đi đến chỗ ta. Không phải ba bốn cái, không phải mười, trăm cái. Có lẽ là mấy chục ngàn... Dồn dập một mảnh. Đi về phía trước, ngày càng gần, ta có thể nhìn thấy bộ dạng khi chết của bọn họ."

Tân Ngao dùng giọng điệu lạnh như băng giải thích hình ảnh mà đêm qua y nhìn thấy.

"Tối nay ta muốn xem thử một chút, có phải là ảo giác của ta hay không." Trong con ngươi Tân Ngao toát lên sự tàn bạo.

Ô Tinh Tinh cầm lấy ngón tay của y, khô cằn hỏi: "Có phải cha... sợ quỷ không?"

Tân Ngao nhìn chăm chú vào nàng.

Nàng cũng nhìn chằm chằm vào Tân Ngao.

Tân Ngao: "... Quả nhân sẽ sợ quỷ sao? Sao vậy? Chỉ để Đế cơ ở với quả nhân một lát cũng không chịu? Vậy không phải ta uổng công nuôi con rồi sao..."

Ô Tinh Tinh: "Vâng."

Mắt thấy sắc trời bên ngoài dần dần tối lại.

Nàng liếm môi một cái một cái, suy nghĩ gì đó, vẫn nói: "Nhưng mà..."

Tay nắm lấy tay y của nàng trở nên run rẩy.

"Nhưng con cũng sợ quỷ mà..."

Tân Ngao: "..."

Ô Tinh Tinh nắm chặt lấy tay áo của Tân Ngao, run rẩy nói với y.

"Hay là chúng ta gọi Tân Ly đến đi. Ta và cha núp ở trong chăn, hắn ngồi ở bên ngoài nhìn quỷ giúp chúng ta."

"Tân Ly không sợ!"

Tùy Ly ngồi trên xe lăn, đột nhiên hắt xì một cái thật to.

"Bệ hạ và Đế cơ đang đợi ngài." Cung nhân đứng ở bên cạnh Tùy Ly, khom người nói.

Tùy Ly nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sắc trời đã tối rồi.

"Xin công tử đi nhanh một chút." Cung nhân vội vàng thúc giục.

Gấp như vậy? Còn phải để hắn đi vào ban đêm. là xảy ra chuyện lớn gì sao?

Sắc mặt Tùy Ly hơi thay đổi: "Đi thôi."

Đến Câu Dực điện, mới vừa đi vòng qua bình phong, lập tức nghe được tiếng của Ô Tinh Tinh.

"Nhanh, nhanh." Ô Tinh Tinh nằm ở mép giường, vẫy tay với hắn.

Tùy Ly đẩy xe lăn, đến gần.

Ô Tinh Tinh nắm lấy tay của hắn, nói: "Ngươi nhìn thử đi, có quỷ không?"

Tùy Ly: ?

Ô Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không nhìn thấy, vậy là không có rồi. Tối nay ngươi ngủ ở bên ngoài đi."

Tùy Ly quay đầu nhìn bên ngoài bình phong: "Bên ngoài?"

"Không, không phải bên ngoài đó.” Ô Tinh Tinh vỗ giường: "Là nơi này."

Tùy Ly nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy trên giường lớn còn có một Tân Ngao.

Tân Ngao cao lớn ngồi ở trên giường, sắc mặt u ám, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Vậy nàng ngủ ở chỗ nào?" Tùy Ly lại hỏi.

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng chớp mắt một cái, nói: "Ngươi ngủ ở bên ngoài, cha ngủ bên trong. Tất nhiên ta ngủ ở chính giữa rồi."

Tùy Ly: "... Kêu ta đến đây là vì chuyện này sao?”

Ô Tinh Tinh: "Ừ ừ."

"Nàng nghe ai kể chuyện có quỷ." Tùy Ly không lạnh không nóng hỏi nàng.

Ô Tinh Tinh chỉ vào Tân Ngao.

Tùy Ly: "?"

Sau đó hai người cùng nhau sợ hãi không dám ngủ?

Tùy Ly lạnh nhạt mím môi, nói: "Vậy thì ngủ thôi."

Ô Tinh Tinh lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chui vào chăn nằm xuống.

Tùy Ly và Tân Ngao nhìn nhau một cái, lúc này chia ra ngủ hai bên.

Mỗi người đều đắp chăn riêng, nhưng bộ dạng này thật giống như một nhà ba người.

Chỉ là so sánh một chút... Tùy Ly càng cảm thấy mình là người cha già quan tâm cho hai con hơn.

Rất nhanh cung nhân đã thả màn trướng xuống, đang muốn tắt nến.

"Để đi." Ô Tinh Tinh vội nói.

Cung nhân có chút luống cuống nói: "Chỉ sợ ánh nến chói mắt làm Đế cơ khó ngủ."

Tùy Ly đột nhiên nói: "Tắt đi."

Ô Tinh Tinh không vui bĩu môi.

Lúc này Tân Ngao cũng nói: "Tắt đi."

"Vâng." Cung nhân thở phào một hơi, làm theo lời, rất nhanh khom người đi ra ngoài.

Ô Tinh Tinh lập tức trở mình, hỏi Tân Ngao: "Không phải cha cũng sợ sao? Nhanh như vậy, cha đã không còn sợ nữa?"

Trả lời cũng không phải Tân Ngao mà là Tùy Ly.

Tùy Ly nói: "Nếu thật sự có quỷ, sao không tắt nến để nhìn cho rõ."

Tân Ngao trầm giọng nói: "Đúng vậy. Nếu cứ lo lắng đề phòng, sợ rằng là mong muốn của kẻ trong bóng tối."

"Vậy được." Ô Tinh Tinh không thể làm gì khác hơn là trả lời, nói: "Vậy hai người nhìn đi, ta đi ngủ trước."

Tùy Ly và Ô Tinh Tinh đồng thời lên tiếng đáp lại: "Ừ."

Tôi nay, trăng cũng không sáng lắm.

Bên trong phòng một mảnh bóng tối, chỉ có một chút ánh sáng của mặt trăng chiếu vào.

Hình như bầu không khí đang dần trở nên nghiêm trọng.

Hồi lâu sau.

"Ta không ngủ được." Giọng nói của Ô Tinh Tinh phá vỡ sự yên tĩnh làm cho người ta khó chịu.

Tùy Ly nằm yên như núi: "Chẳng lẽ còn muốn kể chuyện dỗ nàng ngủ?"

Nhất thời Ô Tinh Tinh tỉnh táo lại tinh thần: "Được đó! Kể đi!"

Tùy Ly: "..."

"Hai người mỗi người kể một câu chuyện là được." Câu đầu tiên của Ô Tinh Tinh đã phân công xong cho bọn họ, ai cũng không chạy thoát.

Tân Ngao cũng cảm thấy có chút hứng thú, y nói: "Vậy quả nhân kể, trong cuộc chiến vây khốn Dạ quốc, ta đã giết người như thế nào đi."

Kể chuyện giết người?

Ô Tinh Tinh: "Được rồi, ta không nghe."

Tân Ngao chỉ có thể khép miệng lại, trong lòng có chút mất mát và tiếc nuối.

Y còn muốn để cho Đế cơ thấy cha của mình có bao nhiêu anh dũng.

"Xuỵt." Tùy Ly phun ra một chữ.

Đột nhiên ngoài cửa sổ xuất hiện gió lớn.

Màn giường treo ở mép giường bị gió thổi vang lên tiếng vù vù, nhánh cây ngoài điện vỗ vào nhau, phát ra tiếng rào rào.

"Tới rồi." Tân Ngao trầm giọng nói.

Ô Tinh Tinh: "Chỗ nào chỗ nào?"

Nàng trợn to hai mắt, nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy cái gì cả.

Là bởi vì bây giờ nàng là người, không phải yêu quái sao?

Sao cái gì nàng cũng không nhìn thấy vậy?

Ô Tinh Tinh vội vàng giơ tay lên dụi mắt, chờ lần nữa mở ra, vẫn không nhìn thấy gì cả.

Bình Luận (0)
Comment