Nhưng nàng có thể cảm giác được, Tân Ngao bên cạnh đã trở nên căng thẳng, khí thế cũng dần trở nên tàn bạo.
"Gần rồi." Tân Ngao lại lên tiếng.
Ô Tinh Tinh càng cố gắng trừng to mắt.
... Không có.
Không có cái gì cả.
Nàng không tự chủ níu lấy tay áo của Tùy Ly, tay khác nắm lấy vạt áo của Tân Ngao.
Tùy Ly không nói cái gì.
Giống như bọn họ đều thấy, chỉ có nàng là không nhìn thấy.
Loại quái dị nhìn không thấy sờ không được này, quá làm cho người ta khó chịu.
Ngay cả hô hấp Ô Tinh Tinh cũng hít thở nhẹ lại.
"Đến rồi." Bỗng nhiên Tân Ngao nói ra hai chữ, tiếp đó, y chợt ngồi dậy.
Chỉ nghe một tiếng "loong coong” vang lên
Y lấy đao từ dưới chăn ra.
Lưỡi đao thật sâu chém về phía trụ giường.
"Người đâu! Đốt đèn!" Tùy Ly lạnh lùng quát lên một tiếng.
Cung nhân nghe âm thanh, gần như là lập tức chạy vào, nửa đường cũng không biết đụng ngã cái gì, nhưng cũng không dám dừng lại.
Cho đến khi ánh nến sáng lên, cung nhân mới thở ra, vừa cất hộp quẹt, vừa nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, có gì phân phó?"
Hiển nhiên coi tiếng quái chói tai mới vừa rồi của Tùy Ly thành tiếng của Tân Ngao.
Lúc này một tay Tân Ngao cầm đao, nhìn chằm chằm trụ giường.
Trụ giường có chút vụn gỗ rơi xuống, thân đao gần như cắt vào một nửa trụ giường, hiện ra hàn quang lạnh lẽo.
Trừ cái này ra.
Ánh nến chiếu xuống, xung quanh không có một chút dị thường nào.
Giống như "Gần rồi", "đến rồi" trong miệng Tân Ngao cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
"Bệ hạ?" Cung nhân run rẩy nói, vừa nghi ngờ ngẩng đầu lên.
"Đi ra ngoài đi, không có chuyện của ngươi." Tân Ngao lạnh lùng nói.
"Vâng." Cũng nhân cũng không nghĩ ra, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là nghĩ vốn dĩ bệ hạ hỉ nộ vô thường, trái lại cũng không cảm thấy lạ.
Bên trong phòng thoáng một cái trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Ô Tinh Tinh mờ mịt hỏi: "Quỷ đâu?"
Tân Ngao không trả lời nàng, trái lại nhìn về phía Tùy Ly: "Ngươi nhìn thấy sao?"
Tùy Ly: "Không có."
Ô Tinh Tinh: "Thì ra không chỉ có ta là không nhìn thấy..."
Hù chết yêu quái rồi.
"Cho nên vẫn là ảo giác của quả nhân sao?"
“... Chưa chắc." Tùy Ly nói xong, vươn tay nắm chặt lấy cán đao, sau đó dùng sức rút ra.
... Không rút ra được.
Tùy Ly không nhịn được nhìn về phía Ô Tinh Tinh.
Chờ phát hiện tiểu yêu quái không chú ý đến mình, tất nhiên càng không chú ý mình bị mất thể diện.
Mà ở bên này, Tân Ngao nhìn hắn một cái, sau đó rút đại đao ra.
"Đao này có chỗ không đúng sao?”
Tùy Ly chỉ vào rìa mũi đao: "Có dấu vết."
Ô Tinh Tinh và Tân Ngao cùng nhau đến gần nhìn kỹ.
Ở chỗ rìa của lưỡi đao, dọc theo thân đao có một dấu vết không có quy tắc, giống như bị ngón lửa cháy xém qua vậy.
Tùy Ly đã gần như thăm dò xong quy tắc của cái thế giới này.
"Là âm khí." Tùy Ly thấp giọng nói: "Đao pháp của bệ hạ rất chính xác, một đao kia chém xuống, tất nhiên chém trúng thứ gì đó."
Trong thế giới gương Hoa Duyên, không có quỷ cụ thể hóa.
Nhưng nơi này có vu và đạo.
Nếu kết thành một cái trận pháp, chưa chắc có thể gọi ra thần linh quỷ quái gì. Nhưng nó lại có lực lượng vô hình, có thể làm cho lòng người hoảng hốt.
Cho nên Ô Tinh Tinh và Tùy Ly mới không nhìn thấy quỷ.
Cái mà Tân Ngao nhìn thấy cũng chưa chắc là quỷ, trái lại càng giống như là một thứ gì đó, hoặc là một trận pháp kéo theo âm khí, từ đó hình thành ảo cảnh bị trăm quỷ vây khốn.
Một đao mà Tân Ngao chém ra không phải là quỷ, mà là âm khí.
Ở nơi này còn rất lạc hậu, ngay cả cầu mưa cũng phải cúng tế trời đất, có thể sử dụng phương pháp này hại người, người sau lưng nhất định không đơn giản.
Ba chữ "Vô Cực môn" không khỏi xuất hiện trong đầu của Tùy Ly.
Tùy Ly quay đầu lại, lại phát hiện tiểu yêu quái nắm chặt chăn, có chút phát run.
Sợ quỷ như vậy?
Ô Tinh Tinh liếm môi một cái, nhẹ giọng nói: "Có... thứ vô hình? Có âm khí, nhưng nhìn không thấy quỷ quái. Như... Như vậy còn đáng sợ hơn."
Tùy Ly nghe vậy, thì nói: "Đúng là như vậy. Sau này nếu nàng cảm thấy sợ..."
Tân Ngao cướp lời của hắn: "Nếu con cảm thấy sợ, mỗi ngày đều đến điện Câu Dực của quả nhân ngủ đi. Ta có thể nói cho con biết quỷ có hình dạng gì.”
Ô Tinh Tinh: ?
Ô Tinh Tinh liên tục lắc đầu: "Không muốn không muốn."
Nàng không nhìn thấy, cha còn nói cho nàng nghe, vậy càng kinh khủng hơn.
Trên mặt Tân Ngao lộ ra vẻ thất vọng: "Đến cùng cũng đã trưởng thành rồi, hôm nay không chịu đến chỗ ta nữa."
Ô Tinh Tinh vội vàng chỉ vào Tùy Ly: "Hắn không sợ, kêu hắn đến ngủ với cha đi."
Tân Ngao: "..."
Y và Tùy Ly nhìn nhau, sau đó lại quay đầu đi như không xảy ra chuyện gì.
Tân Ly công tử quá mức thông minh hiểu chuyện, nếu để cho hắn ở lại đây, sợ rằng mỗi ngày đều muốn bàn luận chính sự với quả nhân.
Nhức đầu, nhức đầu quá!
Tùy Ly lười xen vào đối thoại ngây thơ của hai cha con này, hắn hỏi: "Bệ hạ đã nghĩ ra cách bắt người đứng sau chưa?"
Lời này lập tức chuyển chủ đề nói chuyện đến chính sự.
"Gần đây nhiều thiên tai, trong dân gian còn có người cổ động xúi giục. Còn có chứng bệnh đau đầu của quả nhân và dị trạng hôm nay không biết có liên quan gì đến Vô Cực môn hay không."
Không đợi Tùy Ly tiếp lời, Tân Ngao lại nói: "Người này làm ra dị trạng như vậy, tất nhiên đang chờ quả nhân cả đời không tài nào ngủ được. Vậy quả nhân sẽ thức trắng đêm để cho hắn nhìn thôi."
Sắc mặt của Tùy Ly hơi thả lỏng một chút nói, "Bệ hạ nói cực phải."
Người cha tiện nghi này của hắn, cuối cùng bây giờ cũng đã thông minh nhiều rồi.
Ô Tinh Tinh và Tùy Ly chỉ như vậy canh giữ một đêm ở Câu Dực điện. Cuối cùng Tùy Ly và Tân Ngao cũng không thoát được, mỗi người kể một câu chuyện, mới làm cho Ô Tinh Tinh ngủ say.